Tập làm văn lớp 5: Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn Dàn ý & 29 bài Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn lớp 5

Tập làm văn lớp 5: Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn với 29 bài văn mẫu, kèm theo dàn ý cụ thể. Qua đó, giúp các em học trò lớp 5 thu thập vốn từ, đoàn luyện kĩ năng kể chuyện thật tốt.

Tình bạn

Có nhẽ ai cũng có những kỷ niệm đáng nhớ về tình người chơi, thế mà để kể lại câu chuyện thật cô đọng, hàm súc để lại tuyệt hảo sâu đậm trong lòng người đọc thì không phải ai cũng thuần thục. Mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây để ôn tập thật tốt cho tiết Kể chuyện tuần 22 . Hãy cùng tham khảo với hocdientucoban ngay nhé !

Video bài văn kể về một kỉ niệm khó quên với người bạn thân của em

Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình người chơi lớp 5

Dưới đây là hướng dẫn Dàn ý hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn và Tập làm văn hay kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn mới nhất được cập nhập hãy cùng tham khảo !

Dàn ý Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình người chơi

Dàn ý số 1

I. Mở bài

  • Giới thiệu một kỉ niệm đáng nhớ
  • Tuyệt hảo của người chơi về kỉ niệm đó

II. Thân bài

1. Miêu tả sơ nét về người nhưng mà làm nên kỉ niệm với người chơi

  • Hình dáng
  • Tuổi tác
  • Đặc điểm nhưng mà người chơi tuyệt hảo
  • Tính cách và cách cư xử của người đó

2. Giới thiệu kỉ niệm

  • Đây là kỉ niệm bi đát hay vui
  • Xảy ra trong cảnh ngộ nào, thời kì nào

3. Kể lại cảnh huống, cảnh ngộ xảy ra câu chuyện.

  • Kỉ niệm đó thúc đẩy tới ai
  • Người đó như thế nào?

4. Diễn biến của câu chuyện

  • Nêu bắt đầu câu chuyện và cốt truyện như thế nào
  • Trình bày cực điểm của câu chuyện
  • Thái độ, tình cảm của hero trong chuyện

5. Hoàn thành câu chuyện

  • Câu chuyện xong như thế nào
  • Nêu nghĩ suy và cảm nhận của người chơi qua câu chuyện.

III. Kết bài

Câu chuyện là một kỉ niệm đẹp thời cắp sách tới trường. Nó đã cho em một bài học quý giá và em sẽ không bao giờ quên kỉ niệm này.

Dàn ý số 2

a. Mở bài

  • Giới thiệu người chơi mình là ai?
  • Giới thiệu về kỉ niệm với người người chơi đó khiến mình xúc động nhất?

b. Thân bài

Kể về kỉ niệm đó:

  • Xảy ra ở đâu? Lúc nào? Với những ai?
  • Sự việc chính và các cụ thể.
  • Điều gì khiến em xúc động? Xúc động như thế nào?

c. Kết bài

  • Em nghĩ suy gì về kỉ niệm đó?
  • Suy nghĩ của em về người người chơi đó.

Bài văn mẫu Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình người chơi

Bài văn mẫu 1

“Thời gian trôi qua nhanh. Chỉ còn lại những kỉ niệm…”. Thật vậy, hiện thời tôi đã trải qua hơn chục niên học mà mỗi lần lời bài hát ấy vang lên lòng tôi lại nâng nâng khó tả nhớ về những kỉ niệm của tôi và Lan năm chúng tôi học lớp 4.

Tôi và Lan là đôi người chơi thân với nhau từ bé dại do nhà Lan gần nhà tôi. Có gì chúng tôi cũng chia ngọt sẻ bùi cho nhau như nhị chị em gái vậy. Hằng ngày Lan thường sang gọi tôi đi học kể cả trời mưa lẫn trời nắng. Nhưng bữa nay trời mưa cũng như mọi khi thôi nhưng mà tôi ở nhà chờ mãi…chờ mãi tới gần bảy giờ nhưng mà vẫn không thấy Lan sang gọi mình đi học. Tôi liền nghĩ và thầm thào: “Bữa nay không đợi mình đi học thì hôm sau mình sẽ đi trước và không đợi người chơi nữa đâu.” Nói hoàn thành tôi liền lập cập chạy vội tới trường do sợ vào lớp muộn. Trời mưa, nước tát vào mặt, đường bị suôn sẻ nên tôi bị vấp té bẩn hết xống áo. Tới lớp lại bị các người chơi trong lớp trêu là con áo ộp nên tôi càng bực và giận người chơi hơn. Nhìn bao quanh trong lớp cũng không thấy Lan tôi lại nghĩ người chơi đang chơi với các người chơi ngoài sân. Lúc này tôi càng giận hơn và nhường như trong đầu tôi lúc này Lan không còn là người chơi thân nữa.

Tùng…tùng…tùng ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp, tất cả mọi người đã ngồi vào hết chỗ của mình chỉ còn chỗ Lan vắng. Một lúc sau cô bước vào lớp và nói: “ Bữa nay người chơi Lan bị nhỏ xíu nên xin phép cô nghỉ các em ạ.” Nghe cô nói lúc này tôi cảm thấy thương người chơi và có lỗi với người chơi cực kì. Hình như giờ học hôm ấy tôi chẳng tiếp chiếm được gì. Cô bảo đọc thì đọc, cô bảo viết thì viết. Tôi chỉ mong sao tiết học hôm đấy trôi đi thật nhanh để còn chạy về thăm người chơi. Nhưng không ngờ tiết học hôm đấy trôi đi lâu lắm chắc vì do tôi không xem xét nghe giảng. Thế rồi tiết học cũng xong, tôi chạy nhanh về nhà người chơi, rồi bước vào nhà thấy người chơi đang nằm giường, người xanh tươi, gương mặt người chơi lợt lạt hẳn đi. Thế hệ có một ngày nhưng mà trông người chơi khác hẳn. Tôi tới bên người chơi và nói: “ Cho mình xin lỗi người chơi nhé”. Lan vừa nghẹn ngào vừa nói: “ Mình thế hệ thật có lỗi với người chơi. Mình đã không báo trước với người chơi mình bị nhỏ xíu nên không đi học được.” Thế rồi chúng tôi lại yêu quý và quý mến nhau như cũ. Và từ đó tình người chơi của chúng tôi lại càng trở thành đậm đà hơn.

Những kỉ niệm về tình người chơi thật đúng là tình thật. Nó xuất hành từ trái tim tới với trái tim. Chính do vậy nhưng mà trong thơ ca cũng có câu:

“Sống trong bể ngọc vàng
Không bằng sống giữa tình thương anh em.”

Bài văn mẫu 2

Em với Tâm chơi với nhau từ thuở nhỏ bé nên chúng em gắn bó thân mật với nhau lắm. Giữa chúng em có rất nhiều kỉ niệm đẹp và đáng nhớ mà có nhẽ có một kỉ niệm nhưng mà không bao giờ có thể quên được đó là một lần cúp học đi chơi của nhị lũ em.

Em còn nhớ như in hôm đó là một buổi tối mùa hè nực nội và ngột ngạt. Cái nóng từ đường bốc lên khiến ai cũng cảm thấy mỏi mệt và tức giận. Tâm đèo em trên con xe đạp bé dại để đi tới lớp học thêm. Hai đứa vừa đi vừa than do nóng như vậy nhưng mà phải đi học. Bỗng nhiên trong đầu em liền lóe lên một ý nghĩ đó và em bảo với Tâm:

– Ê mày ơi hay là tao với mày thử một lần trốn học đi. Nay nóng thế này học cũng không vào đầu được đâu.

Nghe em nói vậy Tâm lúng túng và khước từ:

– Thôi đi học đi nhỡ thầy nhưng mà biết thầy gọi điện cho phụ huynh đấy.

– Thôi lớp đông thế chắc thầy không lưu ý đâu. Thôi đi đi… Nhá?

Và sau cuối sau một hồi nề hà mãi Tâm quyết định sẽ cúp học cùng với em. Bởi vậy nên chúng em không tới chỗ học thêm nữa nhưng mà rẽ sang một vị trí khác. Tối hôm đó chúng em đã đi ăn và đi chơi với nhau suốt cả buổi. Chúng em tự thưởng cho mình nhiều món ăn vặt lắm nào là xúc xích, lạp khuông, khoai tây chiên… rồi nhị đứa đạp xe ra bờ biển ngồi ăn kem hóng mát. Tuy cả nhị đều lúng túng sẽ bị bắt mà chúng em thấy rất vui và dễ chịu. Tâm và em đã có thời kì hàn ôn với nhau rất nhiều chuyện từ chuyện trường lớp tới anh em, gia đình… Nhờ có buổi tối đó nhưng mà chúng em hiểu nhau nhiều hơn và trở thành càng gắn bó thân mật.

Sau đó chúng em đã trở về nhà và một điều không hay đã xảy ra đó là cả bác mẹ em và Tâm đều đã biết chúng em trốn học đi chơi. Lúc đó nhị đứa đều phải xin lỗi bác mẹ cuống quýt và hẹn sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Bởi vậy nên bác mẹ cũng bỏ dở cho nhị đứa chúng em lần này.

Dẫu biết rằng đó là một việc làm sai lầm và không nên làm mà giờ nghĩ lại em vẫn thấy rất vui. Đó là kỉ niệm nhưng mà có nhẽ cả em và Tâm sẽ nhớ suốt đời và không bao giờ có thể quên được.

Bài văn mẫu 3

Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi: “Bữa nay sao con về trễ vậy? Thường ngày độ 11 giờ hay hơn một tẹo là con về. Chắc ở lớp có sinh hoạt gì phải không con?” “Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé”. Trả lời mẹ hoàn thành, tôi vào cất cặp một mai bể nước rửa thuộc hạ mặt mày sạch sẽ sẽ thế hệ vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.

– Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Bốn đi về sau cuối. Chúng người chơi đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời nắng quá, nhị đứa nép vào vệ đường nhưng mà đi. Tới té bốn đầu làng, vừa thế hệ bước sang bên kia đường, cả nhị đứa đều nghe một tiếng rên nho bé dại. Con bảo Phương dừng lại:

– Phương ơi! Bên cạnh đó có tiếng ai rên?

– Mình cũng nghe như thế.

Chúng con nhìn vòng quanh quất không thấy một bóng người. Bỗng nhiên, tiếng rên lại cất lên. Cả nhị đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng con bước tới gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một tẹo.

– Ôi! Một bà già.

Phương phát hình thành trước rồi kéo tay con cùng chạy tới. Bà nằm gối đầu lên rễ me. Bộ xống áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre suôn sẻ bóng nằm cạnh chân. Mái tóc bà đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ lên trán bà thấy lạnh toát.

– Làm sao hiện thời hả Phương?

Phương vội để cặp xuống theo, run run nói:

– Cậu có mang theo dầu không?

Lúc này, con thế hệ sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhảu kéo dây khóa lấy ra một lọ dầu gió Kim nhưng mà mẹ vừa thế hệ mua cho con hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà trâm mạnh. Chừng độ mười lăm phút, chúng con thấy người bà ấm lại hơi thở mở đầu đều dần. Bà tỉnh ngộ nhìn chúng con rồi lào thào:

– Cho bà chút nước.

Nghe bà vừa nói hoàn thành, Phương quay lại con nói nhanh:

– Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!

– Phương chạy lùi lại gần một trăm mét, ngay quán cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút rồi vội vàng quay về đưa cho con. Cầm túi nước, con lỏng lẻo cho bà uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tẹo. Phương ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn nhị đứa chúng con:

– Bà ờ làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thấy nắng quá, bà dừng lại nghỉ tạm thời ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một tẹo thì thấy xây xẩm cả mặt mũi, chẳng có ai nhưng mà kêu cả.

– Hiện nay, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?

– Cô mụ rồi mà vẫn còn thấy mệt.

Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào bệnh viện rồi nhắn với người thân của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc Honda vù đến. Con giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Chưng này có nhẽ trạc tuổi với bố, dừng lại, nhìn con hỏi:

– Cháu đi về đâu?

– Thưa chưng, cháu không đi mà có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà chết giả ngất ở đây. Nhờ chưng đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!

Chưng xuống xe cùng con đi tới gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, chưng vội nói:

– Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo chưng đưa bà vào bệnh viện.

Chưng bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, chưng đưa Phương quay về. Khi chia tay với chúng con, chưng nói:

– Hai cháu thật là ngoan. Chưng rất vui do hành động của nhị cháu. Hiện nay nhị cháu yên ổn tâm nhưng mà về. Chưng tới xóm Đông, báo cho cô cháu gái của bà tới bệnh viện ngay.

Khi lên xe, chưng còn quay lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con về trễ là do lí vì thế đấy, mẹ ạ!

Hiện nay thì Phương – người người chơi gái thân mật của tôi đã theo gia đình về Thành phố Biển Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên giao thông với nhau. Câu chuyện trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình người chơi của chúng tôi.

Bài văn mẫu 4

Em có một người người chơi rất thân, nhị đứa luôn khắn khít với nhau, cùng nhau san sẻ thú vui nỗi bi đát. Dù Thắm đà theo gia đình về quê sinh sống mà những tình người chơi tốt đẹp ấy vẫn luôn sống trong em.

Người chơi Thắm có vóc dáng bé bỏng, thân hình mảnh mai mà rất khỏe, mái tóc dài thường buông xõa lúc ở nhà và được cột gọn nhẹ khi tới trường. Với khuôn mặt sáng cùng chiếc mũi thanh thản, Thắm rất lanh lợi. Người chơi là học trò giỏi nhiều năm liền ở lớp. Vua chuyên cần lại thông minh, học đâu hiểu đây và nhớ bài lâu, Thắm được các người chơi mến phục. Thắm tốt lắm, luôn hỗ trợ những người chơi chạm mặt gian truân về học tập lẫn sức khỏe.

Em nhớ như in một sự việc đã khiến em cảm thấy trinh nữ, sự việc ấy đã là một kỉ niệm đẹp, một bài học quý cho em về tình người chơi.

Người chơi Dung trong lớp nghỉ học đã nhị ngày, không rõ lí vì,giáo viên và các người chơi rất lo. Được giáo viên cắt cử, Thắm tìm tới nhà Dung. Gia đình Dung rất gian truân. Bố mất sớm, mẹ lấy chồng và sinh sống nơi khác. Nhà chỉ còn Dung với bà. Bà lại già và thường xuyên đau nhỏ xíu nên những ngày qua, bà không ra chợ mua bán rau củ được. Theo em, sau khi rõ nguyên nhân, Thắm chỉ cần báo lại cho cô là hoàn thành. Thế nhưng mà người chơi ấy ngày nhị buổi tới với người chơi Dung. Có hôm tôi mịt thế hệ về. Thú thật rằng khi ấy em giận Thắm lắm. Em cho rằng Thắm không còn thân mật với em nữa. Em tỏ thái độ lãnh đạm với người chơi ấy; thậm chí, em cũng chẳng thèm tới nhà Dung, dù Thắm và các người chơi cùng lớp nhiều lần khuyên lơn.

Hôm Dung quay về lớp, giáo viên tuyên bố với lớp rằng người chơi ấy vẫn đủ sức dự thi học kì. Cô đã đánh giá và nhận xét tốt về những tri thức nhưng mà người chơi Dung còn thiếu trong thời kì vắng mặt. Có được kết quả ấy, công của người chơi Thắm rất bự. Gia sư rất ưng ý về Thắm. Thắm là một người người chơi tốt, luôn ân cần tới mọi người, hỗ trợ ai thì giúp tận tâm. Bà của Dung cũng gửi lời cảm ơn tới Thắm.

Thật ngại ngùng khi nghe Thắm rủ vào thư viện xem truyện vào giờ ra chơi. Em lấy hết anh dũng, hỏi Thắm có giận mình không. Câu giải đáp của Thắm khiến em chẳng thể nào quên : “Giận về điều gì? Tình cảm anh em rất đáng quý, đáng trân trọng nhất trong quãng đời học trò. Không ưng ý do ta chưa hiểu, khi hiểu thì ta sẽ quý nhau hơn.

Em rất nhớ Thắm, người người chơi tốt nhất của em. Em nỗ lực học thật tốt, thật giỏi để sánh với người chơi ấy. Người chơi Thắm là tấm gương để em noi theo.

Bài văn mẫu 5

Thời gian thấm thoắt trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn còn nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao.

Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí rét mướt, chúng tôi tha biển hít thở bầu không khí trong sạch. Vườn trường có nhiều dung nhan hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc tiến thưởng. Nó nhiều cánh, nhụy ở giữa, cánh hoa mềm nhũn xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật xinh tươi, dung nhan hoa màu tiến thưởng đặc sắc. Tôi nói:

– Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc thế hệ đẹp làm sao!

Quỳnh bĩu môi:

– Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng huê hồng. Hoa hồng là bà chúa của các loài hoa.

Tôi và Quỳnh mải tranh biện với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và hợp lý cả. Suốt thời kì đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, chưng bảo vệ lại gần chúng tôi:

– Này nhị cháu, từ nãy tới giờ chưng đã nghe nhị cháu tranh biện với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Hiện nay chưng nói cho nhị cháu nghe nhé: “Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm nom cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác”. Tôi và Quỳnh nghe chưng nói thế hệ hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt vui tươi như thuở đầu. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn.

Hiện nay chúng tôi đã bự. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ dại vẫn đọng mãi trong tôi: Một tình người chơi đẹp, một kỉ niệm khó quên.

Bài văn mẫu 6

Trong tâm khảm mỗi người đều có những kỉ niệm đẹp, em cũng vậy. Kỉ niệm khó quên của em là một lần đi hồ Nha Trang cùng với My – người người chơi thân của em đã lâu.

Lần đó thật vui, chúng em chất hết đồ đoàn vào va li và đi phi cơ tới Nha Trang. Biển thật đẹp! Những rặng dừa rì rào trong gió. Những con sóng đua nhau chạy vào bờ tung bọt trắng xóa. Biển có lúc hiền hậu hòa, im sóng, mà có lúc lại khó chịu, ngạo mạn tấn công dạt tất cả cái gì bao quanh nó ra xa. Đứng trên bờ nhìn ra hồ sẽ thấy thập thò những đoàn thuyền tấn công cá ra khơi, mang về cho mọi người những mẻ lưới nặng trịch cá. Trên bờ, người đi tắm hồ rất nhiều. Em và My cùng nhau xây lâu đài cát và ” thu hoạch ” được rất nhiều vỏ sò, ốc, san hô,…. Tắm hồ đã thỏa thích, nhị gia đình của em và My dẫn nhau ra một nhà hàng cao cấp. Ở đó, lũ em được ăn đặc sản của Nha Trang cùng rất nhiều món ngon khác. Buổi tối, cả nhị đứa lại ra hồ hóng mát và đi dạo. Lúc ngồi nghỉ, lũ em thi nhau tán dóc những câu chuyện không có thật trên đời. Tiếng cười đùa của lũ em hòa vào tiếng dế đêm nghe rất hấp dẫn, buổi đêm trên hồ thật yên ổn tĩnh ……

Tới giờ đã ba năm kể từ ngày em đi chơi với My mà em sẽ không bao giờ quên được ngày ấy do nó đã khắc sâu vào trong tâm khảm của em. Ngày ấy, là một kỉ niệm khó quên, một kỉ niệm tình người chơi đẹp.

Bài văn mẫu 7

Tôi được xuất hiện trong một gia đình có cảnh ngộ gian truân, từ bé dại bác mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng phải nỗ lực học tập, không được thua người chơi nào cả, có như vậy sau này tôi sẽ không khổ giống bác mẹ tôi hiện thời. Tôi đã tuân theo lời bác mẹ, suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không muốn thủ thỉ với ai do tôi cảm thấy như vậy sẽ lãng tổn phí thời kì. Trên lớp, ngoài thời kì học tôi lại ngồi đọc sách và đọc truyện, tôi không mấy khi ân cần tới các người chơi bao quanh tôi đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Bởi vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với người chơi nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ như vậy!

Cho tới một ngày, có một người chơi thế hệ chuyển vào lớp tôi. Lần đầu người chơi ấy vào lớp giáo viên giới thiệu người chơi ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn người chơi ấy hiền hậu quá, tôi thấy mày mò không biết người chơi ấy học có giỏi không? Bởi tôi không thích ai học giỏi hơn tôi cả. Thật bất thần khi giáo viên bảo người chơi ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi phải hỗ trợ người chơi ấy học tập.

Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn lề thói cũ tôi ngồi đọc sách. Thật quá bất ngờ khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, thấy vậy tôi quay sang hỏi “người chơi nhìn gì vậy”, Trang mỉm cười nói “đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã từng mơ ước mình được đọc nó dù chỉ một lần”. Thì ra Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang “nếu người chơi thích thì đọc hoàn thành tớ sẽ cho người chơi mượn”. Trang cười nhẹ “thật nhé!”. Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, người chơi ấy cảm ơn tôi rồi háo hức cho sách vào cặp. Sáng hôm sau tới lớp Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tôi nghe về gia đình Trang. Thì ra, Trang còn có cảnh ngộ gia đình gian truân hơn tôi, người chơi ấy không có bác mẹ và ở với bà nội. Sách vở người chơi ấy có là vì láng giềng khuyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách mà lại không có tiền để mua. Nghe

Trang hàn ôn tôi thấy người chơi ấy vừa đáng thương vừa đáng bái phục.

Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi học giỏi nên tôi sẽ dạy cho Trang những tri thức nhưng mà tôi biết, và cho Trang mượn những cuốn sách tôi đã đọc hoàn thành rồi. Cuối tuần được nghỉ tôi thường sang nhà Trang chơi và hỗ trợ bà nội của Trang nhổ tóc ngứa. Chúng tôi hợp nhau tới từng thị hiếu về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa. Đối với tôi, Trang là một người người chơi tốt và cực kì đáng mến. Thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm cảnh mình lại dễ chịu tới thế, tôi đã lắng tai nhiều hơn và san sẻ nhiều hơn. Từ ngày có Trang là người chơi, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Tới giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi dancing dây, kéo co với các người chơi rất vui. Trang đã khiến cho tôi đổi mới, người chơi ấy nói với tôi rằng “dù cuộc sống có gian truân tới mấy thì chúng ta vẫn luôn phải cười vui tươi”. Tôi đã đổi mới cách nghĩ suy từ khi chơi với Trang. Người chơi ấy đã khiến cuộc sống của tôi hấp dẫn hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống dễ chịu hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang đã là người chơi của tôi.

Trong cuộc đời, ai cũng có những người người chơi. Chạm mặt được người người chơi tốt là niềm hạnh phúc khổng lồ. Tôi luôn trân trọng tình người chơi giữa tôi và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau nỗ lực học tập và giữ gìn tình người chơi luôn vui tươi, vững bền.

Bài văn mẫu 8

Trong kí ức của mỗi người, nhất là đối với những người học trò như em thì một người người chơi thân lại càng chẳng thể thiếu. Thật khác lạ là Đan- cô người chơi thân từ hồi lớp 1 tới giờ vẫn học với em.

Đan là một cô nhỏ bé có vóc dáng bé dại nhỏ bé cùng với nước da trắng trẻo, mịn màng. Khuôn mặt trái xoan với ánh mắt thơ ngây của một đứa trẻ, Đan luôn làm mềm lòng mọi người chỉ với một ánh nhìn. Đôi môi thì đỏ mọng, mồm lại luôn nở một thú vui tươi để lộ hàm răng trắng nuột, tưởng dường như những hạt ngọc trai. Cô người chơi này lại có dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhõm. Giọng nói nghe rất ngọt và dịu dàng. Chính do thế nhưng mà ở mỗi cuộc thi hát của trường, sự có mặt của người chơi ấy là chẳng thể thiếu. Giọng ca “cây nhà lá vườn” này đã đưa về cho lớp, trường rất nhiều giải nhất, nhị.

Trong lớp thì Đan có vẻ rất hiền hậu lành, dễ tính mà trong học tập lại rất nghiêm chỉnh. Những hoạt động của trường, lớp thì người chơi luôn đứng đầu. Dù vậy, Đan vẫn coi việc học là quan trọng nhất. Với một cái đầu lanh lợi và tính toán nhanh nên người chơi học môn toán rất giỏi. Đan luôn được thầy cô và anh em quý mến vì học giỏi lại hay hỗ trợ anh em. Về nhà, ngoài giờ học, Đan luôn dành thời kì hỗ trợ phụ vương mẹ. Ngoài thị hiếu đọc sách, Đan có một thị hiếu hơi bị kì quặc là thích xem phim ma. Mỗi lúc thảnh thơi rỗi là nhị đứa lại hỏi thăm chuyện học tập, hàn ôn chuyện bi đát vui. Lần nhưng mà em bị cảm, Đan đã biểu hiện mình thực thụ là một người người chơi tốt. Em đã phải nghỉ học hết nhị tuần. Dù vậy Đan vẫn tới nhà em và giảng cho em từng bài toán, bài văn. Điều này đã làm em thực thụ làm em cảm động. Khi em hết bệnh cũng là lúc nhị đứa lại cùng nhau bước đi trên đoạn đường tới trường. Con đường in lại những kỉ niệm vui, bi đát của đôi người chơi thân.

Đan luôn là một người người chơi tốt không chỉ đối với em nhưng mà với cả mọi người. Em cũng sẽ nỗ lực học thật giỏi để nhị đứa mãi là người chơi thân, đôi người chơi cùng tiến.

Bài văn mẫu 9

Những niên học tiểu học, mình có rất nhiều người chơi thân. Nhưng mình quý nhất người chơi Phương Thảo. Mình nhớ mãi câu chuyện chỉ do Phương Thảo không cho mình mượn bộ đồ sử dụng học tập nhưng mà suýt nữa chúng mình giận nhau.

Chuyện là thế này. Niên học lớp 3, vào đầu niên học, giáo viên đánh giá việc sẵn sàng đồ sử dụng học tập của lớp. Phương Thảo thuộc tổ 1 đã đánh giá tuần trước, tuần sau tới lượt tổ 3 của mình. Bởi chủ nhật mình về quê chơi nên sáng thứ nhị bác mẹ đưa thẳng tới lớp cho kịp giờ học nên không kịp ké qua nhà lấy bộ đồ sử dụng học tập. Tới lúc đánh giá mình cầu cứu Phương Thảo cho mượn mà người chơi không cho thế là mình bị cô phê bình, mình trinh nữ quá do nghĩ không chơi với Phương Thảo nữa – kẻ xấu xa, căm ghét. Mấy ngày thấy mình xa lánh không chơi, Phương Thảo nhận thấy mình giận nên nhân dịp ra chơi lân la tới hỏi chuyện.

– Thu Hằng giận mình à, Phương Thảo hỏi.

– Ừ. Sao không cho người ta mượn đồ, muốn người ta bị phê bình chứ gì?

– Không. Người chơi không hiểu mình rồi. Gia sư luôn nhắc nhở chúng ta phải chân thực. Nếu mình cho người chơi mượn, có thể cô không biết người chơi có lỗi mà thực ra cả người chơi và mình lại đều có lỗi đó là thói gián trá. Ba má mình luôn nhắc nhở mình muốn biến thành người tốt trước tiên phải là người chân thực. Phương Thảo nói một hồi, mình đứng nghe thấy hợp lý mà vẫn tỏ ra chưa hài long.

Cuối tuần bố mình hỏi có điểm gì kém không? Mình thú nhận và kể chuyện mâu thuẫn giữa mình và Phương Thảo. Bố mình nghe hoàn thành vuốt tóc mình và nói: Người chơi Phương Thảo nói đúng đấy con ạ. Trung thực là đức tính tốt là điều hay thứ 5 của Chưng Biển với các thiếu nhi các con. Ngay cổng trường con cũng có khẩu hiệu “Tiên học Lễ – hậu học văn” đấy thôi. Nghe bố nói hoàn thành mình thấy đã sai. Sáng hôm sau, mình tới lớp thật sớm, chạy vội tới chạm mặt xin lỗi Phương Thảo.

Vậy nhưng mà tới nay đã 2 năm rồi đấy, nay chúng mình đã lên lớp 5. Kể từ sự cố đó mình và Phương Thảo càng hiểu và thân nhau hơn. Chúng mình luôn nhắc nhau luôn thi đua giành nhiều điểm hay trong học tập.

Bài văn mẫu 10

Tôi bước trên đoạn đường thân thuộc. Trời bữa nay thật là đẹp. Trời xanh ngắt không một gợn mây. Ánh nắng tiến thưởng rải nhẹ xuống đường khiến tôi nhớ tới Mai biết bao nhiêu.

Người người chơi đó không học cùng trường, cũng không học cùng lớp, nhưng mà tôi quen trong một trường hợp khác lạ.

Cứ vào mỗi buổi chiều đi học về, tôi lại thấy một cô nhỏ bé ăn mặc rách rưới đi bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa mập mà cô nhỏ bé kia vẫn đi bán bỏng. Thấy cô nhỏ bé bán bỏng xống áo ướt đầm,tôi liền đi sát lại, kéo áo tơi của mình che cho người chơi. Hôm ấy, vừa đi tôi vừa hỏi:

– Người chơi tên là gì? Vì sao ngày nào người chơi cũng đi bán bỏng vậy?

Cô nhỏ bé giải đáp:

– Mình tên là Mai. Bởi nhà mình nghèo quá nên mình phải đi bán bỏng để mua xống áo và đồ sử dụng học tập.

Thực ra nhà tôi cũng chẳng hơn gì nhà Mai. Bỗng nhiên, tôi đột nhớ ra chiếc áo nhưng mà ông nội đã tặng mình năm ngoái. Không tần ngần gì nữa, tôi liền đem ngay quan điểm đó luận bàn với Mai, mà Mai lại nói:

– Cảm ơn người chơi, mà mình muốn tự công phu để kiếm tiền mua các thứ.

Cũng kể từ ngày hôm đó, tôi không còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bất đột một hôm,tôi chạm mặt lại Mai trong một kì thi học trò giỏi. Tôi và Mai mừng quýnh ôm ấp chầm lấy nhau, rồi nhị đứa chạy ù vào trong phòng sẵn sàng thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu mở đầu giờ thi. Phần đầu bài thi thì tôi làm được rồi mà tới một bài toán khó thì tôi nghĩ suy mãi không ra. Tôi nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán tôi lấm chấm mồ hôi. Bỗng nhiên từ đâu một cục giấy vo tròn được ném thẳng đến trước mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt một cái như báo hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định nhặt lên xem mà tôi lại nhớ có lần Mai đã nói:

– Cảm ơn người chơi, mà mình muốn tự công phu để mua mọi thứ.

Vậy là tôi không giở ra xem nữa nhưng mà nỗ lực đọc thật kĩ đề bài để tìm ra đáp án,và sau cuối, tôi cũng tìm ra đáp án. Tôi liền viết một mạch. Vừa lúc hết giờ cũng là lúc tôi xong xuôi hoàn thành tất cả bài thi. Ra về, Mai tiến lại gần tôi, nói:

Lúc nãy mình thấy người chơi lo âu nên mình muốn giúp người chơi, hiện thời mình thấy thật sự ăn năn. Tốt hơn hết là chúng mình hãy tự đi và công phu bằng đôi chân và trí tuệ của mình.

Tôi và Mai sánh bước bên nhau.Trời như trong và xanh hơn.

Bài văn mẫu 11

Sau khi bố tôi mất, mẹ đưa tôi về ở với bà ngoại. Năm đó, tôi lên học lớp Ba. Bà ngoại là công nhân nhà máy dệt, về hưu đã gần 20 năm. Mẹ tôi là công nhân của Tổ chức công viên thị xã, mẹ thường đi làm từ sáng sớm tới tối om thế hệ về.

Ở gần nhà bà ngoại cũng có trường tiểu học, mà do tôi là học trò ngoại tuyến nên phải đi học xa, cách nhà bà tới hơn nhị cây số. Nhiều hôm trời mưa gió, tôi còn bé dại nên đi học thật nặng nhọc. Mẹ vẫn yên ủi khích lệ: “Hoàn cảnh gia đình ta có nhiều gian truân, con nỗ lực, mẹ con ta nỗ lực.” Nghe mẹ nói, nước mắt mẹ chảy ra, tôi thương mẹ, thương bà lắm. Học kì I lớp Ba, tôi đã phấn đấu biến thành học trò giỏi.

Sáng chủ nhật hôm ấy, tôi đang ngồi học bài thì cô người chơi láng giềng sang chơi. Đã nhiều lần chạm mặt nhau, mà tôi e lệ không dám làm quen bắt chuyện. Người người chơi thế hệ cao hơn tôi nửa cái đầu, khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng mịn màng. Đôi bàn tay búp măng, người chơi giở từng trang vở của tôi, nheo mắt cười, nói :Chữ viết cậu đẹp quá !”

Tuổi thơ vốn hồn nhiên. Người chơi tự giới thiệu họ tên mình là Lê Thị Hương Lan, rồi nói thầm hỏi: “Đằng nớ tên gì?”. Nghe tôi nói, người chơi nhắc lại tên tôi: “Nguyễn Thị Quỳnh”. Chúng tôi cùng khinh khích cười…

Sau đó, hầu như chủ nhật nào Hương Lan cũng sang nhà tôi chơi, lúc thủ thỉ vui, lúc luận bàn về các bài tập Tiếng Việt, bài toán khó. Mấy lần Hương Lan mời tôi sang nhà người chơi chơi, mà tôi chỉ hẹn và khất. Hoàn cảnh nghèo nàn, thiếu thốn nên mẹ dặn: “Không được thấy người sang bắt quàng làm họ”. Ba má Lan đều dạy học: bố dạy Toán trường Trung học cơ sở Chu Văn An, mẹ là Hiệu phó trường Tiểu học Kim Đồng. Ngày 1-6, tôi ở trường về thì đã thấy bác mẹ Lan đang ngồi thủ thỉ trong nhà với bà ngoại. Tôi cúi đầu chào.

– Cháu chào nhị ông bà.

– Chào cháu. Cháu đi dự lễ 1-6 ở trường về à?

– Vâng ạ!

Ba má Lan xem giấy khen và phần thưởng của tôi, rồi nói với bà: “Con nhỏ bé ngoan và học giỏi. Thương nó nặng nhọc quá !”… Ông bà cho tôi một số món vàng, có một bộ xống áo rất đẹp và sách vở, một cái ba-lô màu xanh đựng sách vở đi học, thứ nhưng mà tôi hằng ước ao xưa nay. Tôi cảm ơn, tay run run nhận vàng. Bà nhẹ nhõm vuốt mái tóc tôi và nói: “Thỉnh thoảng cháu sang nhà chưng chơi. Cháu và cái Lan cùng tuổi, cùng lớp đó…”

Chắc là Hương Lan đã nói với bác mẹ mình về cảnh ngộ của tôi nên đã nhờ mẹ xin cho tôi về học tại trường Tiểu học Kim Đồng, cách nhà bà độ nửa cây số. Mọi thủ tục giấy má chuyển trường, bác mẹ Lan đều khiến cho tôi cả.

Lớp Tư, tôi và Lan đều đạt danh hiệu học trò giỏi và thi học trò giỏi môn Toán toàn quận. Lan được giải Nhì, tôi được giải Ba. Chúng tôi biến thành đôi người chơi thân. Ba má Lan thương tôi và coi tôi như con cháu trong nhà.

Tôi không còn phải đi học xa nữa. Những hôm mưa mập gió bự, tôi lại bâng khuâng nhớ tới kỉ niệm buổi đầu chạm mặt Hương Lan.

Bài văn mẫu 12

Tôi có rất ít người chơi do gia đình tôi thường xuyên phải chuyển nhà vì công tác của bố tôi không bình ổn. Năm ngoái, trên chuyến tàu về nhà bà ngoại, tôi đã có một kỉ niệm thật đáng nhớ và rất hấp dẫn.

Chuyện là thế này, tôi đi cùng anh trai tôi và một đứa em họ con nhà dì. Ba chúng tôi phát xuất từ nhà khá sớm cho kịp chuyến tàu sớm nhất. Nhà ga thật là ồn ã và nườm nượp với người, với hàng,… Chúng tôi thong thả lên tàu do vé đã mua từ hôm trước. Buồng chúng tôi ngồi, trừ ba bạn bè tôi ra còn có một hero bí hiểm nữa. Tàu sẵn sàng lăn bánh thì hero ấy cũng sinh ra. Tôi không lưu ý lắm vì mắt cứ dán vào quyển Conan huyền thoại của mình. Anh tôi và đứa em họ thì khỏi phải bàn, nhị giáo đồ của các trò chơi điện tử, cũng không thèm ngước mặt lên lấy một lần.

Tàu chạy, để tự thư giãn mắt, tôi lơ đễnh ngắm cảnh vật đang lùi lại phía sau mình yêu thích. Lâm thời thả quyển truyện tranh xuống, tôi thanh tú bóc gói bim bim bên cạnh đùi ăn mặc nhiên. Tới miếng thứ ba, tôi phát hiện mình đang bị một ánh mắt moi móc tức giận bên cạnh lưu ý. Tôi phồng miệng tỏ rõ thái độ không ưng ý. Ông anh và thằng em họ thương yêu chả màng gì tới tôi cả nhưng mà chỉ có mỗi người người chơi ngồi cạnh ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu nhưng mà tôi cho là moi móc kia. Sau khoảng năm giây chỉ nhìn tôi là phần hành động nhưng mà tôi không bao giờ nghĩ đến. Người chơi ấy công bình nhúp lấy bim bim của tôi và cho vào mồm, ăn ngon lành. Thật là bất lịch sự quá, tôi chưa thấy con bé dại nào vô duyên như đứa này. Nhưng tôi không tỏ ra mình là người keo kiết miếng ăn, mẹ tôi đã dạy bạn bè tôi kĩ chuyện này. Và tất nhiêntuy nhiên là tôi để bé dại ấy ăn cùng với sự ưng ý do mình là một đứa con biết nghe lời, một nhân loại hiện đại, lịch sự.

Gicửa quan quyết hoàn thành gói bim bim, tôi tiếp tục sự nghiệp đọc truyện của mình và gạt đi những nghĩ suy vẩn vơ khác. Tới điểm dừng chân, anh tôi tấn công thức tôi dậy với khuôn mặt cũng ngái ngủ không kém. Tôi uể oải tìm kính và xếp đồ. Cô người chơi vô duyên ngồi cùng tôi hẳn là đã xuống ga trước chúng tôi. Tôi không ân cần, định bụng sẽ kể câu chuyện bi đát cười ấy với mọi người trong bữa trưa. Ôi trời ạ, đập và mắt tôi khi đứng dậy là gói bim bim chưa bóc. Nó rúm ró trong góc, dưới cái khăn của tôi. Tôi định thần lại mọi chuyện. Tất cả đã rõ ràng, là tôi đã bóc nhầm gói bim bim của người chơi ấy, là tôi tự tiện ăn và chính tôi thế hệ là cái đứa vô duyên khó hiểu trong chuyện này. Tôi tớn tác dancing xuống toa nhằm kiếm tìm bé dại có mái tóc đuôi bò ngồi cạnh mà ăn hại.

Trên đường về nhà bà, tôi kể chuyện đáng trinh nữ cho anh tôi và đứa em họ. Hai người cười ngặt nghẹo, còn tôi thì nóng mặt cực kì. Về tới nhà bà, tôi ủ rũ tiếp, phần do chuyến đi, phần do câu chuyện lúc trước. Tối thấy ăn năn nhưng mà chẳng biết làm sao. Bỗng nhiên ngoài sân có tiếng người. Trời ạ, tôi như chôn chân khi nhìn thấy mái tóc đuôi bò và ánh mắt đầy nghịch ngợm đối diện, rất thân thuộc. Không phải ai khác, đó chính là hero lúc trước, mà nó, Hiền cũng chính là đứa bên cạnh nhà bà tôi. Bà tôi nghe chuyện cũng cười tôi, đứa cháu ngốc hay quên.

Sau chuyến tàu hấp dẫn ấy, tôi đã có một người người chơi thế hệ ở quê. Chúng tôi càng chơi càng thấy rất hợp nhau, như thị hiếu ăn bim bim chả hạn! Tình người chơi của chúng tôi đã chính thức mở đầu trong một cảnh ngộ khác lạ và đáng nhớ như thế đấy.

Bài văn mẫu 13

Tình người chơi là một trong những điều cần thiết nhất đối với mỗi người. Nó đi cùng ta qua nhiều năm tháng và ngày bữa nay, khi đã trưởng thành, em thế hệ cảm thu được hết những giá trị của tình người chơi đã mang lại cho mỗi chúng ta. Với em thì tình người chơi đẹp nhất chính là tình người chơi của thời học trò vì khi ấy, chúng ta chỉ là những đứa trẻ thơ ngây, không chút tạp niệm và không có bất kỳ điều gì liên quan đến tình người chơi. Khi ấy, chúng ta thân mật với nhau vì tình cảm thực thụ xuất hành từ chính trái tim của mình nhưng mà không hề suy tính. Và em cũng có rất nhiều những kỉ niệm khó quên với Linh- người người chơi thân trong suốt những năm đi học của mình.

Linh cùng em là nhị người người chơi thân với nhau từ khi còn học lớp tứ. lúc nào nhị đứa cùng đi cùng nhau trên khắp mọi nẻo đường, cùng đi học, cùng đi ăn vàng, thậm chí là cùng nhau trốn bác mẹ để đi chơi. Và có nhẽ gây tuyệt hảo nhất trong em là có lần chúng em đã cùng nhau đi chơi, tụ hợp ở nhà một người người chơi cả ngày cùng với nhị người người chơi khác cùng bàn. Buổi sáng, em và Linh cùng nhau đi tầm thường một chiếc xe đạp, mỗi người gánh vác mang một thứ đồ đi cùng: em thì mang khoai lang, Linh mang bột mỳ. Đến nơi nhị người người chơi kia đã đến đó từ trước, chúng em cùng nhau bật đĩa nhạc thế hệ mua và tập dancing theo những nhóm dancing trên màn hình và thu âm những ca khúc nhưng mà chúng em đã hát theo. Có thể nói là vui biết chừng nào, vì có nhiều lúc phiên bản thân chúng ta cũng có những điều nhưng mà chúng ta muốn làm mà chẳng thể, chỉ khi có những người người chơi thân ở cạnh mình, có cùng những ý nghĩ với mình thì tình cảm ấy nghĩ suy ấy thế hệ được biểu hiện hết tất cả.

Hát hò hoàn thành, tất cả cùng nhau nấu bếp. Chỉ là những đứa trẻ nên tất cả cùng làm những món ăn dễ chơi như: khoai lang tẩm bột và bánh đa cùng tương ớt. những món ăn đó đã giúp mấy đứa trẻ gần nhau hơn và đó là lần trước tiên chúng em đã cùng nhau nói lên mơ ước của mình. Những mơ ước tuy giản dị mà không phải lúc nào cũng nói cùng với phụ vương mẹ nhưng mà chỉ có thể hàn ôn cùng với những người người chơi. Và cho đến tận hiện thời, có người đã đi theo đúng nghĩ suy của mình lúc đó cũng có những người không theo đoạn đường ấy mà mỗi lần nhớ lại em vẫn luôn cảm thấy xúc động.

Tình người chơi đẹp nhất là khi nhưng mà chúng ta luôn có xuất hành điểm từ chính trái tim và tấm lòng của mình. Theo thời kì, nhân loại sẽ dần bự lên mà những kỉ niệm của chúng ta thì vẫn còn mãi cho đến tận hiện thời. Do thế vì thế chúng ta ai cũng nên học cách yêu thương những kỉ niệm để có thể không ăn năn do đã để thời kì trôi qua một cách lập cập nhưng mà không đọng lại được bất kỳ một điều gì.

Bài văn mẫu 14

Tôi và Hân là đôi người chơi thân ngay từ thuở mẫu giáo. Chúng tôi gắn bó đi học và bự lên cùng nhau. Mối quan hệ của chúng tôi thân mật và gắn bó. Chúng tôi có nhiều kỉ niệm và khó quên nhất là khi chúng tôi biện hộ nhau vào giờ giải lao trong trường.

Chuyện xảy ra cũng đã 5 năm mà tôi vẫn còn nhớ mãi. Buổi sáng đẹp của mùa xuân, không khí rét mướt, chúng tôi đi dạo trong vườn hoa của trường. Vườn có nhiều hoa đẹp như hoa cúc tiến thưởng đẹp, nhiều cánh và có mùi thơm nhẹ. Tôi thế hệ hỏi Hân:

– Hân ơi, xem kìa, hoa cúc thế hệ đẹp làm sao!

Hân bĩu môi:

– Nhìn rất phổ biến. Không bằng huê hồng vì huê hồng là chúa tể của các loài hoa.

Tôi và Hân mải miết tranh cãi vì ai cũng có lý của mình. Cả nhị từ tranh cãi bởi vậy biện hộ nhau và thủ thỉ bự tiếng. Chưng bảo vệ thấy vội lại gần chúng tôi:

Hai cháu ơi, chưng đã nghe nhị cháu tranh biện về vẻ đẹp của hoa rồi. Hiện nay chưng nói thế này xem có lý không: “Hoa nào cũng có vẻ đẹp riêng, chẳng thể so sánh hoa nào đẹp hơn. Chúng ta cùng nhau chăm nom để hoa mãi tươi đẹp”.

Sau khi chưng bảo vệ cất tiếng, tôi và Hân không còn biện hộ nhau nữa nhưng mà trở thành lạng lẽ. Chúng tôi đều biết lỗi của mình mà đều hậu đậu về khi biểu hiện tình cảm. Khi chưa biết nói thế nào với cậu ấy. Hân quay sang cười làm hòa với tôi:

– Mình xin lỗi nhé! Mình nóng nảy quá.

Tôi nhanh nhẹn cười nhẹ:

– Không! Mình cũng sai rồi. Đáng lẽ nên nghĩ suy hơn trước khi nói.

Trước mắt chúng tôi là vườn hoa đẹp với nhiều dung nhan màu của các loài hoa đua nhau khoe dung nhan. Cả nhị chúng tôi cùng vui tươi, cười đùa. Bằng hữu dù thân mật tới mấy cũng chẳng thể tránh khỏi việc mâu thuẫn, tranh cãi. Chúng ta cần biết kìm giữ và học cách bao dong để gìn giữ tình người chơi đẹp.

Bài văn mẫu 15

Mỗi người khi bự lên đều bỏ lại phía sau mình một quãng thời kì thơ dại với biết bao thú vui nỗi bi đát Với em, kỉ niệm về tình người chơi với Mai trong một lần em không làm bài tập về nhà năm lớp 3, có nhẽ em sẽ không bao giờ quên được trong cuộc đời của mình.

Em vẫn nhớ như in về sự việc đã xảy ra ngày hôm đó. Gia sư giao bài tập về nhà là viết đoạn văn mô tả không khí ngày hội ở quê em. Bởi say mê chơi nên cả buổi chiều em đã mài miệt theo đám người chơi trong khu phố với những trò chơi như dancing dây, bịt mắt bắt dê… Khi về nhà buổi tối, em đột nhớ còn bài tập trên lớp mà do mệt và bi đát ngủ nên em không muốn làm. Bỗng nhiên đột, em nghĩ tới Mai. Đó là người người chơi thân nhất của em trên lớp, người chơi hiền hậu và rất chuyên cần học bài. Tất cả những bài tập giáo viên giao về nhà, Mai đều làm chú ý và chú ý. Em đã nghĩ: “Sáng mai mình chỉ cần lên lớp mượn Mai chép là hoàn thành”.

Sáng hôm sau, em tới lớp thật sớm và Mai cũng vừa hay bước vào. Em đã ra mượn vở Mai để chép. Thấy người chơi có chút ngập dứt, em đã nói:

– Cậu yên ổn tâm đi, nếu cô có đánh giá thì chắc chỉ chấm vài người chơi. Nếu gọi tớ thì chắc sẽ không gọi cậu lên bảng nữa đâu.

Rồi Mai đưa vở cho em. Tranh thủ chút thời kì trước giờ vào lớp, em đã nhanh nhẹn chép. Tiếng trống trường vang lên, giáo viên vào lớp với thú vui dịu dàng. Tới phần đánh giá bài cũ, khi cô gọi tên em và Mai lên bảng, chúng em đã nhìn nhau lúng túng.

Sau khi đọc hoàn thành bài tập của nhị đứa, cô đã gọi chúng em đứng dậy và nét mặt cô nghiêm nghị:

– Hai con hãy cho cô biết, ai là người chép bài của người chơi?

Mai quay sang nhìn em với ánh mắt như muốn em nói ra sự thực. Nhưng nghĩ tới việc nếu bác mẹ biết được em không làm bài tập đã khiến em lúng túng. Em cứ đứng yên như vậy. Bỗng nhiên Mai thông báo: “Thưa cô, là em ạ!”.

Gia sư nhìn Mai rồi nói:

– Con hãy về viết phiên bản kiểm điểm và xin chữ kí phụ huynh cho cô.

Cả tiết học, Mai im yên và không nói gì. Trong tâm khảm em lúc này với biết bao nghĩ suy, em đã ích kỉ chỉ nghĩ tới phiên bản thân mình, em ăn năn do đã nói láo giáo viên và khiến Mai bị liên quan. Tới cuối tiết học, em đã lên chạm mặt giáo viên và nói ra sự thực. Sau đó cô đã gọi cả nhị chúng em lên và nhắc nhở: “Trong học tập, nhị con giúp nhau văn minh đó là điều tốt mà cho người chơi chép bài là khiến người chơi ỉ lại trong học tập. Người chơi Vy đã dũng mãnh nhận ra tội vạ của mình. Lần này cô bỏ dở và mong con lấy đó làm bài học cho mình”.

Em quay sang Mai và nói lời xin lỗi. Tình người chơi gắn bó của chúng em trong ba năm qua, suýt nữa do sự ích kỉ của em đã phá hỏng. Chúng em nhìn nhau và cười thật tươi. Trong biết bao kỉ niệm, tình người chơi của chúng em đã có lúc trải qua những kí ức không vui như thế.

Tình người chơi của chúng em ngày một thân mật và gắn bó. Em và Mai đều luôn nỗ lực học tập thật tốt. Những bài tập khó, chúng em cùng nhau bàn thảo và tự làm bài của mình. Mỗi lần nhớ lại kỉ niệm đó, em đều tự nhắc nhở mình phải sống chân thực và phải cố gắng học tập bằng chính công trạng của mình.

Bài văn mẫu 16

Trong hành trình trưởng thành, đồng hành cùng mỗi người không chỉ là gia đình nhưng mà còn có cả những người người chơi tốt. Mỗi người người chơi lại để lại trong trái tim ta những kỉ niệm không giống nhau. Có một người người chơi nhưng mà em luôn nhớ mãi là Quỳnh. Nhớ về cô người chơi thân ngày ấy bao kỉ niệm lại ùa về. Trong đó có một kỉ niệm em mãi mãi không bao giờ quên.

Chuyện xảy ra khi em học lớp ba. Đó là kỉ niệm về Quỳnh – người người chơi ngồi cùng bàn với em. Em và Quỳnh chơi rất thân với nhau, luôn hỗ trợ nhau trong những lúc gian truân. Gần cuối niên học năm ấy, em bị đau ruột thừa, nhập viện trong một thời kì dài nên phải nghỉ học hàng tuần liền chẳng thể tới trường. Bài học trên lớp đều bỏ qua. Một hôm giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho mẹ em bảo cần nhờ các người chơi chép bài cho để khi quay lại học không bị bỡ ngỡ. Nhưng mẹ và em nghĩ suy một hồi cũng không biết phải nhờ ai. Em lo ngại trước kỳ thi sắp đến sau khi ra viện. Nhà em ở tận làng cách trường học rất xa, lại không gần nhà người chơi nào trong lớp.

Bất thần, tối hôm ấy em thấy Quỳnh khoác áo tơi, lặn lội đạp xe tới bệnh viện. Thì ra người chơi ấy chủ động nhận biên chép bài cho em, muốn hỗ trợ em học tập. Nhà Quỳnh ở khá xa nhà em nên mẹ em lo ngại hỏi:

– Cháu đi như vậy bác mẹ có biết không?

– Dạ, cháu xin phép bác mẹ rồi ạ. Ba má cháu cũng đồng ý cho cháu hỗ trợ người chơi. Quỳnh lễ độ thưa.

Sau đó, mẹ dặn nhị đứa chúng em ở đây chờ mẹ một lát mẹ về lấy sách vở. Quỳnh hỏi thăm vết mổ của em rồi giảng lại cho em bài học sáng nay ở lớp. Em vẫn còn nhớ như in hình ảnh cô người chơi nhỏ bé bé dại đi đi lại lại phòng bệnh hôm ấy, vừa đi vừa giảng bài, trôi chảy như giáo viên giảng vậy. Suốt thời kì em nghỉ học nằm lại bệnh viện để theo dõi, ngày nào Quỳnh cũng tới với em. Có những hôm trời mưa mập giàn giụa, không ngại đường xa, Quỳnh vẫn nhờ bác mẹ đưa tới.

Mẹ em đi làm cả ngày, song song phải chăm nom đứa em gái thế hệ vừa tròn nhị tuổi nên rất nặng nhọc. Có những ngày tối muộn mẹ thế hệ vào viện với em. Quỳnh biết được điều đó, sợ em bi đát nên ngày nào thấy mẹ đến muộn người chơi ấy sẽ ngồi mãi ở đó, thủ thỉ với em. Thời gian hỗ trợ em, cô người chơi bỏ nhập cuộc hết lớp học tiếng Anh, lớp học bọn piano nhưng mà mình yêu mến. Nhìn những dòng chữ ngay ngắn trong trang vở của mình, em thấy cảm động cực kì. Nhờ có Quỳnh nhưng mà em có thể bắt kịp các người chơi trong lớp, không chạm mặt gian truân khi quay lại học.

Mẹ em nói với em rằng:

– Quỳnh là một cô nhỏ bé ngoan, một người người chơi tốt. Con phải ghi nhớ những gì người chơi ấy đã hỗ trợ mình.

Em hiểu lời dặn của mẹ, càng hiểu hơn tình cảm của cô người chơi tốt bụng. Sau lần ấy, chúng em càng trở thành thân mật với nhau hơn, luôn nỗ lực cùng nhau học tập văn minh.

Cho tới tận bữa nay, em và Quỳnh vẫn là những người người chơi tốt của nhau . Kỉ niệm ngày đó là một kỉ niệm đẹp khó quên đi về tình người chơi của chúng em. Chúng em luôn trân trọng và gìn giữ tình cảm đó.

Bài văn mẫu 17

Mỗi người người chơi là một món vàng quý giá. Bên anh em chúng ta có thật nhiều kỉ niệm. Em có một kỉ niệm thật vui với người người chơi thân của mình, đó cũng là kỉ niệm khó quên nhất trong lòng em.

Đó là từ hồi em học lớp nhị, hồi đó em và Lan là người chơi thân cùng một lớp, nhị đứa đi học, đi chơi hay làm gì cũng đều có nhau. Lan thì thích búp bê còn em thì thích đọc sách, khác lạ là những cuốn truyện thiếu nhi, nhị đứa mỗi người mỗi thị hiếu vậy đó. Em còn nhớ hôm đó là ngày sinh nhật mình, Lan đã dành hết số tiền cậu ấy tùng tiệm được mua tặng em những cuốn truyện hay. Mở món vàng ấy ra, em vui và hạnh phúc lắm, Lan là người luôn hiểu và dành cho em nhiều điều hoàn hảo. Trong hộp vàng sinh nhật hôm ấy còn có một bức thư có lời chúc mừng sinh nhật kèm lời tạm thời biệt. Lan bảo, tương lai người chơi ấy phải cùng gia đình chuyển vào Nam sống, những ngày qua cậu ấy cố giấu do sợ em bi đát. Đây là món vàng sinh nhật cũng là món vàng chia tay, cậu ấy còn kì vọng em sẽ luôn nhớ và viết thư thường xuyên cho cậu ấy. Hôm đó, em vừa vui, vừa bi đát. Vui do món vàng xinh tươi thu được, bi đát do phải chia tay người người chơi từng gắn bó xưa nay. Với em, Lan là một người người chơi tốt, em luôn trân trọng tình người chơi ấy với Lan.

Hiện nay, tuy nhị đứa xa nhau về khoảng cách mà vẫn thường xuyên hỏi han nhau về học tập cũng như cuộc sống. Cậu ấy vẫn còn nhớ những thị hiếu ngày xưa ấy và gửi tặng em những cuốn sách hay. Em cảm thấy mình thật may mắn do có được người người chơi như Lan.

Bài văn mẫu 18

Em và Nga là người chơi thân, chơi với nhau từ hồi bé dại cho tới hiện thời, do nhà nhị đứa là láng giềng của nhau. Chúng em có nhiều kỉ niệm vui bi đát cùng nhau. Có một kỉ niệm năm lớp 4 nhưng mà cho tới hiện thời em vẫn còn nhớ mãi.

Hôm đó là sinh hoạt lớp vào cuối tuần. Sau khi lên tiếng những ưu, thiếu sót và thắng lợi của lớp trong tuần, người chơi lớp trưởng cùng giáo viên tiến hành giải quyết một chuyện cần thiết. Chuyện là bữa nay người chơi Mai- cô người chơi ngồi cùng bàn với em có mang theo tiền để đóng học tổn phí, mà rủi ro bị mất. Mặc dầu đã tìm khắp sách vở bàn ghế vẫn tìm không ra. Cô đòi hỏi Mai đứng dậy kể sự việc, Mai thuyết trình:

– Dạ thưa cô, do ba mẹ em có chút công tác phải đi công việc nên ba mẹ có đưa tiền bảo em cầm theo để đóng học tổn phí vì ba mẹ không lên được. Em đã cất giữ rất chú ý mà nhưng mà vẫn mất. Em kiên cố là mất trong lớp này.

Cô bảo:

– Em đã tìm kỹ chưa? Sao em lại kiên cố như vậy, chúng ta phải lưu ý mọi trường hợp có thể xảy ra em ạ.

Lúc này Mai hướng mắt về phía tôi bằng vẻ giận dữ:

– Em kiên cố là mất trong lớp này, ai cũng biết là nhà Lan nghèo, người chơi ấy chắc thấy em có nhiều tiền nhưng mà nổi lòng tham rồi lấy cắp của em đó cô.

Tôi nghe hoàn thành lần thần, hốt hoảng, nước mắt cứ thế nhưng mà rơi, tôi cảm nghĩ như mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, thật lúng túng.

Lúc này, chắc do hiểu được nghĩ suy của tôi hoặc do bực trước hành động của Mai, Nga giơ tay đứng dậy phát biểu:

– Dạ thưa cô và cả lớp, theo em, người chơi Mai nói như thế là vô căn cứ ạ. Em biết là nhà Lan còn nhiều gian truân mà chơi từ bé dại, em biết Lan là người người chơi tốt. Các người chơi cũng thấy đấy: thứ nhất, Lan luôn hỗ trợ các người chơi trong lớp rất tình nguyện khi ai có gian truân. Thứ nhị, dù nghèo mà Lan là người rất tự tôn, những món vàng lớp trao người chơi ấy luôn khước từ nhận do nghĩ còn nhiều người chơi khác cần hỗ trợ hơn. Thứ ba, từ trước tới nay người chơi ấy luôn chân thực và chính trực.

Nghe nói hoàn thành cả lớp đều vỗ tay đồng ý, lúc này dù rất sợ mà bằng sự trấn an ấy tôi cảm thấy mình được ân cần và bảo vệ. Đang bàn thảo, bàn thảo thì đột chưng bảo vệ trường đi vào và lên tiếng một người chơi học trò được một chiếc ví bé dại trong đó có một số tiền, nếu ai mất thì lại chạm mặt chưng để nhận. Lúc này, Mai được giáo viên cho phép chạm mặt chưng bảo vệ, qua xác minh số tiền và nhận mặt chiếc ví thì biết đó là của Mai thật. Lúc này cả lớp thế hệ nhẹ nhàng, thế ra do khoá kéo cặp không chú ý nên Mai đã để rơi chiếc ví khi chạy vội vào lớp, một em lớp dưới nhặt được gửi chưng bảo vệ.

Khi hoàn thành xuôi mọi chuyện, Mai xin lỗi tôi do sự hiểu lầm này, còn tôi và Nga chỉ biết nhìn nhau cười.

Ra về tôi cảm ơn Nga do đã dũng mãnh đứng lên bảo vệ mình. Nga luôn hiểu và thương tôi nhất. Từ đó tình người chơi chúng tôi thêm khắn khít và gắn bó hơn, dù chạm mặt gian truân gì cũng đều hỗ trợ nhau vượt qua.

Bài văn mẫu 19

Mỗi người người chơi trong đời luôn là điều quý giá nhưng mà chúng ta có được. Bằng hữu luôn đồng hành và cùng ta học tập, vui chơi, trò chuyện, chia sẻ những thú vui, nỗi bi đát. Và điều khó quên nhất chắc có nhẽ là những kỉ niệm nhưng mà chúng ta có cùng người người chơi ấy. Em cũng có một kỉ niệm cực kì hấp dẫn và đầy cảm động với người người chơi thân.

Người người chơi ấy tên là Lan, chúng em quên nhau trong dịp hoạt động đội liên trường. Chúng mình sống ở nhị xã không giống nhau mà khoảng cách ấy không làm giảm đi sự thân mật và tình cảm hài đứa dành cho nhau. Thỉnh thoảng, em vẫn thường đạp xe qua nhà Lan để học tập lẫn nhau và vui chơi.

Hôm đó, là sinh nhật em, mọi người đã tới đông đủ mà mãi vẫn không thấy Lan đâu. Mình rất lo ngại cho cậu ấy, dù vui tươi cùng những người người chơi trong lớp nhưng mà dạ vẫn hồi hộp không yên ổn. Cứ đinh ninh là Lan tới trễ mà tới cuối tiệc sinh nhật, khi mọi người đã dần về hết nhưng mà Lan cũng chưa tới, mình trách Lan do là người chơi thân nhưng mà lại quên đi ngày sinh nhật mình mặc dầu trước đó mình có gửi lời mời đến cậu ấy.

Đang bi đát lòng thì có tiếng chuông của réo, mình chạy ra mở cửa thì thấy Lan đứng đó. Em lập cập mời Lan vào nhà, vừa lo ngại hỏi:

– Sao cậu đến muộn thế này? Cậu đi bộ đến nhà tớ à?

Lan khẽ gục đầu tỏ sự đồng ý rồi bảo:

– Tớ đi trên đường thì xe bị hư, vòng quanh đó không có quán lại sợ trễ nên tớ gửi xe nhà người quen rồi lập cập đi bộ đến. Vậy nhưng mà lại trễ mất tiệc của cậu rồi. Mình xin lỗi.

Giờ em thế hệ hiểu ra mọi chuyện, thế ra em đã trách lầm cô người chơi ấy. Mở hộp vàng Lan tặng, em càng xúc động hơn khi đó là nhị quả xoài bự.

Lan bảo:

“Cậu còn nhớ không, đây là nhị quả xoài nhưng mà lần xuống nhà tớ chơi cậu đã bảo là rất thích chúng đấy. Hồi đó nó còn bé dại nhưng mà giờ nó bự thế này rồi đấy. Đây là món vàng tớ đã chăm nom và dành riêng cho cậu đấy”

Em lúc ấy xúc động tới rơm rớm nước mắt, Lan vẫn như vậy, vẫn chú ý và tận tình, luôn ân cần tới những điều bé dại nhặt nhất. Em ôm ấp Lan rồi cảm ơn cậu ấy trong hạnh phúc vô hạn.

Bên cạnh Lan, em luôn cảm thu được sự rét mướt từ cậu ấy. Cho tới hiện thời, nhị đứa may mắn được học tầm thường lớp khi vào cấp nhị, chúng em lại ngày một thân mật hơn. Hy vọng tình người chơi chúng em sẽ mãi bền lâu.

Bài văn mẫu 20

Hồi còn học lớp Hai, tôi và Thảo Vy là đôi người chơi rất thân. Một hôm, tôi và Vy rủ nhau ra sức viên dạo mát. Nơi đó, chúng tôi đã có một kỉ niệm khó quên.

Khi ông mặt trời thức dậy, ánh nắng chan hoà rải trên khắp cành cây, kẽ lá. Tôi và Thảo Vy đã có mặt ở công viên. Chúng tôi đi dạo vườn hoa, hít thở không khí trong sạch. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một khóm hải đường đang nở hoa. Màu đỏ rực của hoa chen lẫn màu lá xanh mơn mởn của lá. Cánh hoa mềm nhũn như nhung, nhuỵ hoa túm ở giữa trông thật quý phái. Tôi dừng lại reo lên:

– ồ! Hoa đẹp quá!

Thảo Vy cũng dừng lại ngắm hoa mà lại lắc đầu nói:

– Hoa hải đường này làm sao đẹp bằng huê hồng.

Thảo Vy đưa tay yêu thương một đoá hồng đã khoe dung nhan ở cạnh đấy. Tôi tỏ vẻ không đồng ý với quan điểm của Vy. Tôi đưa ra lí lẽ:

– Hoa hồng đẹp mà không sang trọng bằng hoa hải đường. Nhờ có những khóm hải đường nhưng mà công viên thế hệ thêm đặc sắc, xinh tươi”.

Vy hỏi lại tôi

– Thế người chơi không nghe người ta nói: “Hoa hồng là chúa của các loài hoa” hay sao?

Cuộc tranh biện không phân thắng phụ, ai cũng đưa ra lí lẽ để bảo vệ quan điểm của mình. Ai cũng cho mình nói đúng. Bỗng nhiên chưng bảo vệ đi ngang qua nghe được chuyện, chưng dừng lại bảo:

– Này, nhị cháu đừng tranh biện nữa. Hoa nào trồng ở đây cũng đẹp, cũng xinh. Mỗi loài hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm nom, bảo vệ chúng.

Tôi và Thảo Vy đã hiểu ra. Chúng tôi cảm ơn chưng bảo vệ rồi nắm tay nhau chạy tới bãi cỏ ven biển. Bầu trời trong sạch cùng làn gió mùa xuân mát rượi làm chúng tôi cảm thấy thân thiết nhau hơn từ dạo ấy.

Hiện nay chúng tôi đã bự. Mái trường THCS đang chờ đón chúng tôi. Có nhẽ tôi sẽ có nhiều người chơi thế hệ. Dù có nhiều cuộc vui hơn nữa mà những kỉ niệm xinh xắn thời thơ dại luôn mãi trong tôi.

Bài văn mẫu 21

Chiều, tan học, tôi lại rảo bước trên đoạn đường quen, nơi nhưng mà trước đây tôi và An – một người người chơi thân mật thuở bé dại của tôi có bao nhiêu là kỉ niệm, vui có, bi đát có. Nhưng có nhẽ kỉ niệm về ngày An dạy tôi chạy xe đạp làm tôi nhớ mãi…

Ngày ấy, An sống cùng bà ngoại ở cạnh nhà tôi, vì An là con gái nên chúng tôi cũng dễ ợt trở thành thân mật với nhau. An là một cô nhỏ bé rất xinh tươi, hay cười và hơn tôi rất nhiều điều khác. An có một làn da nâu với mái tóc ngắn so le khiến cô nhỏ bé trở thành khỏe mạnh. Tôi yêu thích An ở sự khỏe mạnh – An chưa lần nào khóc!

Sáng nào cũng thế, An đều qua nhà tôi và rước tôi đi học. Không phải nhà tôi không có xe nhưng mà chỉ do tôi không biết chạy xe đạp. Cứ như thế nhưng mà An chở tôi mấy năm liền. Cho tới những ngày cuối cấp 1, đó là ngày cuối tuần, tôi đứng trông mãi nhưng mà không thấy An tới. Thế là tôi bèn đi qua nhà An xem cô nàng có ngủ quên hay không. Tới nhà thì bà ngoại An bảo rằng An đã đi học rồi. Tôi mở đầu thấy nóng rơ trong người. Và tôi đi bộ tới trường với sự khó chịu. Có nhẽ lúc bé dại tôi là cô nhỏ bé được nâng niu nên tôi hay tỏ ra tức giận khi có việc không hợp ý mình. Giờ nghĩ lại thấy mình thật quá quắt!!

Tới lớp, tôi tiến về An liền.

– An! Sao hồi sáng An không rước Chi? Để Chi đi bộ đau chân rồi nè!!

An vẫn mặc nhiên và nói với vẻ nghiêm khắc:

– Sau này An sẽ không chở Chi đi nữa đâu! Chi bự rồi chứ còn nhỏ bé gì đâu. Sáng mai An sẽ chỉ cho Chi chạy xe đạp!

An nói bấy nhiêu rồi đi ra ngoài, tôi cũng chả nói được điều gì. Sáng hôm sau, An mở đầu tập cho tôi chạy xe. Tôi rất nhát nên khi leo lên xe, đạp được nhị, ba vòng đã té. Cứ như thế, tôi không chịu được nữa, tôi mở đầu khóc.

– Chi không tập nữa đâu, ngã đau lắm!!

– Ngã đau thì cứ khóc, khóc hoàn thành phải đứng lên nhưng mà tiếp tục. Nếu không sẽ thất bại mãi đấy.

Câu nói lúc này của An khiến tôi có thêm động lực, tôi mở đầu luyện chạy xe đạp nhiều hơn… Và rồi tôi đã thắng lợi. Hôm ấy tôi sang nhà An để khoe kết quả của mình. Thế mà, tôi đã rất bất thần khi biết rằng ba mẹ An đã rước An ra Hà Nội. Tôi như chơi tin vào sự thực nữa. Và tới bấy giờ tôi thế hệ hiểu được câu nói của An ” sẽ không chở Chi đi học nữa “… Tôi đứng im, nước mắt đột nhiên rơi.

Ngày bữa nay, tuy mỗi đứa đã mỗi nơi, mà tôi vẫn không sao quên được hình bóng của An. Tuy đó chỉ là một kỷ niệm bé dại mà nó sẽ mãi mãi là một kỉ niệm – một kinh nghiệm sống trong đời tôi: “Ngã đau thì cứ khóc, khóc hoàn thành phải đứng lên nhưng mà tiếp tục”. Giờ này nơi đâu đó, chắc An cũng đang nghĩ về tôi.

Bài văn mẫu 22

Trong mỗi người chúng ta, chắc hẳn ai cũng có riêng cho mình những tình người chơi đẹp và cao tay. Ngoài ái tình trai gái, tình thương của phụ vương mẹ thì tình người chơi cũng là một thứ rất linh nghiệm. Và tình người chơi thường đẹp nhất ở thời học trò, thời khoác lên mình những chiếc áo trắng bốp trong mái trường đầy mến thương.

Tôi cũng đã từng có và đang có một tình người chơi rất đẹp từ thời học trò tới nay. Cậu ấy tên là Vinh, chúng tôi cũng đã có được rất nhiều kỉ niệm chẳng thể nào quên, kỉ niệm về một tình người chơi rất đẹp, đẹp mãi cho tới tận hiện thời. Tôi và Vinh được phân ngồi cùng nhau, những ngày đầu ở ngôi trường thế hệ cái gì cũng xa lạ, các người chơi cũng vậy.

Trước đó tôi và Vinh hoàn toàn không quen biết nhau mà có nhẽ nhị cô nhỏ bé cùng tuổi xa lạ với ngôi trường thế hệ nên dễ ợt quen nhau hơn, tôi và Vinh cùng nhau học bài, cùng nhau san sẻ những câu chuyện trong cuộc sống và dần trở thành thân mật với nhau. Song, có nhẽ sự kiện tôi sắp kể sau đây là chất keo gắn chặt tình người chơi nhị đứa.

Trước kì thi cuối kì gần một tháng tôi bỗng ngột bị sốt nên phải nghỉ học và nằm viện hơn một tuần liền. Bởi trong thời kì bị nhỏ xíu sức khoẻ của tôi rất yếu nên không đủ sức làm bất kỳ việc gì, kể cả học. Các người chơi trong lớp và người nhà họ hàng tới thăm tôi làm tôi thấy vui hơn mà cũng không bớt lo ngại do ngày thi đã gần kề nhưng mà mình chẳng thể học hành gì với tình trạng sức khoẻ như vậy.

Trong suốt một tuần tôi nằm viện đó, dù còn phải làm đề cương các môn và ôn thi mà có thời kì thảnh thơi là Vinh tới thăm và chơi với tôi, hiếm người chơi sẽ đọc cho tôi nghe vài nội dung ôn thi dễ nhớ và không quên khuyên tôi nghe lời chưng sĩ để lập cập khỏi bệnh, quay lại đi học. Rồi ngày tôi ra viện cũng tới, quay quay về lớp học ôn thi cùng các người chơi mà thực thụ vì nghỉ học khá lâu, tôi bị hổng tri thức rất nhiều, trước đây tôi hiểu rất nhanh những điều cô giảng mà sau hơn một tuần nghỉ nhỏ xíu, những gì cô đang giảng kia thật khó hiểu và lạ lẫm. Vinh thấy tôi như vậy cũng rất lo ngại cho tôi và hẹn sang nhà tôi cùng tôi ôn thi. Vậy là sau đó hôm nào Vinh cũng mang sách vở sang nhà và giúp tôi ôn thi không quản đường xa.

Nhờ Vinh, tôi dần lấp đầy tri thức nhưng mà mình bị hổng và dần cảm thấy tự tín hơn trước kì đánh giá sắp đến. Rồi có một hôm tôi và Vinh hứa nhau ôn thi buổi cuối do còn một đôi chỗ tôi chưa hiểu mà lại rất cần thiết, trời mưa mập giàn giụa. Tôi cứ nghĩ rằng Vinh sẽ không đến đâu vì chẳng ai dại gì nhưng mà ra ngoài đường vào ngày mưa gió như vậy. Tôi hơi bi đát do có một đôi chỗ chưa hiểu mà ngày thi lại kề cận sắp đến, vậy nhưng mà Vinh lại sinh ra trước cổng nhà trong bộ áo tơi ướt đầm làm tôi vừa mừng vừa lo.

Tôi đưa khăn cho Vinh lau và bảo cậu thay bộ xống áo thế hệ do sợ cậu dính nước mưa sẽ bị nhỏ xíu. Lúc tôi hỏi do sao thời tiết xấu như vậy cậu vẫn đến nhà tôi thì Vinh nói với tôi rằng đã hẹn với tôi sẽ giúp tôi ôn thi thì nhất mực cậu sẽ giữ lời. Trời mưa mập như vậy, đường đến nhà tôi lại xa nhưng mà cậu vẫn tới khiến tôi cảm động cực kì. Hôm đó Vinh giúp tôi ôn bài đến tận khuya và cậu ngủ lại nhà tôi. Chúng tôi hẹn cùng nhau ôn thi thật tốt và đạt kết quả cao. Tôi thầm cảm ơn cậu cực kì, do nhờ có Vinh giúp tôi học nhưng mà kỳ thi của tôi xong tốt đẹp và đạt kết quả cao.

Tình người chơi sẽ rất đẹp một khi mỗi người xoành xoạch có nghĩ suy mến thương, trân trọng người chơi của mình. Thời gian sẽ trôi qua nhanh nhưng mà chẳng thể đủng đỉnh lại hay dừng lại, sẽ không đợi bất kì ai, bất kì điều gì. Chính do vậy mỗi chúng ta cần phải biết quý trọng tình người chơi, để cho tình người chơi luôn được giữ vững, xoành xoạch đẹp mãi trong lòng mỗi người. Tới hiện thời tôi vẫn chẳng thể nào quên được kỷ niệm ngày hôm đó, nhờ có Vinh nhưng mà những năm tháng trung học của tôi trở thành thật đẹp, thật hồn nhiên và trong sạch.

Bài văn mẫu 23

Tôi và Quỳnh quen biết nhau từ những ngày nhị đứa còn học mẫu giáo. Ngày ngày gắn bó với cô người chơi bé dại xinh làm cho tình người chơi giữa chúng tôi cứ bự dần lên và thân mật, khắn khít với nhau từ lúc nào chẳng hay. Giữa nhị đứa đã có rất nhiều kỉ niệm, mà khó quên nhất đối với tôi lại chính là lần nhị chúng tôi biện hộ nhau khi ở vườn hoa trong trường vào giờ giải lao.

Chuyện cách đây đã ba năm mà cho tới hiện thời tôi vẫn còn nhớ như in. Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí rét mướt, chúng tôi tha biển hít thở bầu không khí trong sạch. Vườn trường có nhiều dung nhan hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc tiến thưởng. Nó nhiều cánh, nhì ở giữa, cánh hoa mềm nhũn xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật xinh tươi, dung nhan hoa màu tiến thưởng đặc sắc. Tôi nói:

– Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc thế hệ đẹp làm sao!

Quỳnh bĩu môi:

– Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng huê hồng. Hoa hồng là chúa tể của các loài hoa.

Tôi và Quỳnh mải tranh biện với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và hợp lý cả. Suốt thời kì đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, chưng bảo vệ lại gần chúng tôi:

– Này nhị cháu, từ nãy tới giờ chưng đã nghe nhị cháu tranh biện với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Hiện nay chưng nói cho nhị cháu nghe nhé: “Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm nom cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác”.

Khi chưng bảo vệ đã đi xa, bầu không khí đã dịu lại, tôi và Quỳnh không biện hộ nhau nữa nhưng mà chuyển sang một trạng thái lạng lẽ tới đáng sợ. Có nhẽ cả nhị đứa chúng tôi đều hậu đậu về trong cách biểu hiện tình cảm, chưa biết phải mở lời như thế nào sau trận tranh biện nảy lửa mới rồi. Được một lúc Quỳnh quay sang cười làm hoà với tôi:

– Mình xin lỗi nhé, lúc nãy mình nóng quá!

Tôi nhanh nhẹn xua tay:

– Không mình thế hệ là người nóng tính, đúng ra mình nên đợi Quỳnh thanh minh hoàn thành rồi thế hệ thông báo.

Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ nhường như đẹp hơn rất nhiều. Hai đứa chúng tôi cùng cười vui tươi với nhau. Bằng hữu thân mật là như thế đấy, giây trước còn biện hộ nhau nảy lửa, giây sau đã lại có thể như chơi có chuyện gì. Làm người chơi với nhau thật sự chẳng thể tránh được những tranh biện, mà điều cần thiết là chúng ta cần phải học cách hiểu nhau, học cách bao dong và do nhau nhiều hơn nữa

Hiện nay chúng tôi đã bự. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ dại vẫn đọng mãi trong tôi: Một trận tranh biện ngốc xít, đổi lấy một lần hiểu nhau và biết do nhau nhiều hơn.

Bài văn mẫu 24

Tuấn và em là đôi người chơi thân chơi với nhau từ lúc thế hệ học lớp 2 cho tới tận hiện thời. Bởi vậy, chúng em đã có rất nhiều kỉ niệm cùng với nhau. Trong đó, kỉ niệm nhưng mà em nhớ rõ nhất chính là vào một ngày mưa hồi cuối năm lớp 3.

Hôm đó, là buổi tổng kết cuối niên học. Nhờ một niên học tập chuyên cần, nỗ lực hết mình, cả em và Tuấn đều đạt được thắng lợi học trò giỏi. Giây phút cầm giấy khen và phần thưởng trên tay, chúng em vui sướng lắm. Mãi tới lúc về, trên gương mặt chúng em vẫn chưa dứt cười lúc nào. Trên đường về nhà, vừa đi chúng em vừa chuyện trò vui tươi về những kế hoạch cho nhị tháng nghỉ hè sắp tới. Bỗng nhiên, thiên nhiên trời tối sập lại, mây đen kéo tới ảm đạm, báo hiệu một cơn giông sắp ập tới. Nhận ra điều đó, cả em và Tuấn đều cố lao nhanh về phía trước, để có thể kịp về nhà kẻo ướt mưa. Do cả nhị đều không mang áo tơi nên càng nỗ lực chạy thật nhanh khôn cùng mình. Tuy nhiên, do còn cách nhà khá xa, nên khi chúng em về tới nhà thì trời đã lại đổ mưa. Dưới màn mưa mập, cả em và Tuấn đều không có gì để che cả. Những phần thưởng vừa thu được ở trường cũng thế. Vậy là chúng em đã cởi áo khoác, bọc chúng lại rồi ôm ấp vào bụng, tránh bị ướt mưa. Và cứ thế, tiếp tục chạy về nhà. Về tới nơi, người chúng em ướt hết cả, mà những cuốn vở và tờ giấy khen thì vẫn “an ninh”. Khi đó, em nhìn Tuấn và cùng nhau cười lên thích chí. Nhìn đứa nào cũng ướt nhẹp, trông thảm như chú gà bận rộn mưa. Thật may, là lần đó không ai trong chúng em bị nhỏ xíu cả. Nếu không thì đây sẽ là một kỉ niệm có xong bi đát rồi.

Từ lần đó tới nay cũng đã gần nhị năm trôi qua rồi. Nhưng thú vui và cảnh vật của sự kiện ngày hôm đó em vẫn nhớ rõ. Mong rằng, dù thời kì trôi qua, thì tình người chơi của em và Tuấn vẫn mãi giản dị và hoàn hảo như thế.

Bài văn mẫu 25

Từ khi xuất hiện em luôn được bác mẹ bảo ban những lời hay lẽ phải. Khi đi học, bác mẹ dặn em phải nỗ lực học tập thật tốt để tiếp chiếm được nhiều tri thức, phải biết mến thương mọi người, trân trọng những người bên cạnh. Nhất là hãy luôn nhớ anh em như chính người anh, em của mình. Và nhờ thế, em đã có một người người chơi khiến em không bao giờ quên.

Hôm đó là một ngày thứ nhị đầu tuần như bao ngày phổ biến khác. Em vui tươi cất bước tới trường thật sớm, ngồi vào bàn học và tận hưởng ngày thế hệ mở đầu. Khi tiếng trống vang lên, giáo viên bước vào lớp, đi theo sau cô là một người chơi thế hệ, giáo viên giới thiệu người chơi ấy tên là Ánh ở lớp 5B chuyển sang. Người chơi ấy là một người rất hiền hậu và xinh tươi. Gia sư đã xếp người chơi ấy ngồi cạnh em và nhắc nhở em hỗ trợ người chơi ấy làm quen với môi trường thế hệ.

Hai tiết học trôi qua thật vui tươi, tiếng trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã tới, cả lớp em đổ ào ra như ong vỡ lẽ tổ. Bữa nay, em ngồi yên ổn trong lớp đọc nốt quyển truyện tranh thế hệ mua. Em ngẫu nhiên nhìn sang bên cạnh Ánh, và thấy Ánh đang để ý nhìn em, em thấy vậy quay sang mỉm cười. Ánh nói “Đó là quyển truyện tớ rất muốn đọc, cậu có thể cho tớ xem cùng được không?”. Thì ra đây là quyển truyện nhưng mà Ánh thích, thế là em và Ánh cùng đọc.

Chúng em chụm đầu vào đọc một cách để ý, lâu lâu lại cười phá lên do những diễn biến quá gây hài. Thật là vui, từ lúc đó chúng em không còn ngại ngần như lúc trước, chúng em thủ thỉ với nhau nhiều hơn, kể cho nhau nghe về phiên bản thân cho tới khi tiết học tiếp theo mở đầu. Hết tiết học cuối, em chào Ánh ra về, nhưng mà tâm cảnh cảm thấy rất vui sướng do có thêm một người người chơi cùng thị hiếu với mình.

Ngày hôm sau khi tới lớp, em đã thấy Ánh ngồi tại đó, em vừa bước vào Ánh đã vẫy tay chào mừng em, chúng em tranh thủ chuyện trò với nhau rất nhiều, Ánh có kể qua về gia đình người chơi ấy, em cảm thấy rất thương Ánh khi nghe những lời hàn ôn đó. Em vỗ vai yên ủi, động viên người chơi ấy, và hẹn sẽ luôn là những người người chơi thật sự của nhau.

Chúng em hỗ trợ nhau rất nhiều trong học tập, em yếu môn Văn nên Ánh đã chỉ dẫn em cách lập dàn ý, cách viết bài và đẽo gọt cho từng câu chữ. Ánh hơi kém môn Toán, em đã chỉ người chơi ấy cách phân tách bài toán, đưa ra hướng giải một cách nhanh nhất. Ánh và em cũng thường qua nhà nhau chơi, cùng nhau làm việc nhà, cùng nhau chăm heo, cho vịt ăn. Em còn được nghe bà của Ánh kể rất nhiều câu chuyện hấp dẫn hồi xưa, nhị đứa ngồi nghe cứ cười yêu thích.

Ánh là một người người chơi rất tốt nhưng mà em cực kì quý mến. Từ ngày có Ánh là người chơi em không ngồi một mình trong lớp nữa, em mở đầu nhập cuộc nhiều trò chơi hơn, và cũng trở thành vui tươi hơn rất nhiều. Ánh đã cho em cuộc sống hấp dẫn hơn. Trong cuộc sống ai cũng có một người người chơi thân, một tình người chơi tri âm.

Em luôn trân trọng tình người chơi ấy. Em thầm cảm ơn Ánh đã biến thành người người chơi thân mật và ở bên cạnh sẻ chia vui bi đát cùng em. Hãy mãi mãi là những người người chơi tốt nhé Ánh.

Bài văn mẫu 26

Có những người tưởng như những ngoài trái đất riêng bốn xa rời nhau ngàn dặm mà do một biến cố nào đó nhưng mà xích lại chạm mặt nhau và bên nhau. Tôi và My cũng đã có một tình người chơi với những kỉ niệm khó quên như thế.

Dù học với nhau từ lớp một, mà số lần xúc tiếp và chuyện trò của tôi và My đếm trên đầu ngón tay và trong đầu tôi mặc định chúng tôi không hợp nhau. Rồi tới giữa năm lớp 4 một nỗi đau quá bự ập tới với My, nỗi đau nhưng mà nếu là tôi kiên cố sẽ gục té. Vụ tai nạn liên lạc hoảng hồn đã khiến bố cậu ấy nằm liệt giường liệt chiếu, cột trụ gia đình giờ đây đã lung lay. Thuở đầu, My không nói ra, tôi chỉ lưu ý mắt cậu ấy đỏ hoe và khuôn mặt lúc nào cũng cúi xuống chỉ tới khi Quân – một cậu người chơi lớp bên gần nhà My nói ra lớp tôi thế hệ biết. Chúng tôi cùng giáo viên thu xếp sau giờ học tới thăm gia đình cậu ấy. Ngôi nhà nằm trong một con hẻm bé dại, im lặng, trông vào ngôi nhà có phần đen tối. Trong nhà cũng rất giản dị, đồ đoàn đã cũ, có những cái còn hư hại nặng. Thấy anh em tới, My hơi bất thần, hành động có chút ít bồn chồn. Đôi mắt vẫn trĩu nặng suy bốn và sự mỏi mệt hiện rõ trên gương mặt vốn trong trẻo của cô nhỏ bé mười tuổi. Đang thủ thỉ dở, My xin phép được ra sau vườn tưới cây. Không biết tôi nghĩ thế nào, một lúc sau, không thấy My ra tôi bèn ra vườn tìm. Ở tít cuối vườn, gốc cây nhãn mập bự, tôi thấy bóng vía bé dại nhỏ bé của My và đôi vai đang run lên lập cập. Thấy tôi, cậu vội gạt đi nước mắt. Tôi nhẹ nhõm ngồi xuống cạnh cậu, choàng tay qua vai cậu, khẽ kéo đầu cậu vào vòng tay mình. Và rồi, My bật khóc nức nở, khóc như thể trút hết nước mắt nhưng mà cậu có. Tôi cứ ôm ấp cậu, âm thầm như thế cho tới khi tiếng khóc yên bặt. My ngấc đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi, nói bằng giọng khàn đặc:

– Cảm ơn cậu!

– Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi! Cậu rất khỏe mạnh, cậu đang làm rất tốt.

Tôi vuốt những lọn tóc ướt nước mắt của My ra sau và chúng tôi trao nhau một thú vui đầy đồng cảm.

Mấy ngày sau, My nghỉ miên man khiến tôi đâm ra lo ngại. Nhưng sau một tuần, cậu ấy đã quay về mang một nguồn năng lượng đầy vui miệng, sáng sủa. Tôi xin cô chuyển tới ngồi cạnh cậu ấy và giúp cậu ấy chép bài cho toàn vẹn. Và lúc đó, nghĩ suy rằng nhị chúng tôi không hợp nhau đã bị tan vỡ.

Hiện nay chúng tôi đã gắn bó và càng hiểu nhau nhiều hơn. Hai đứa còn hẹn sẽ phấn đấu vào một ngôi trường cấp 2 chất lượng cao và nắm tay nhau thật vĩnh viễn!

Bài văn mẫu 27

An và em vốn gần nhà nha, người ở đầu thôn, người ở cuối thôn. Từ bé dại, suốt lớp mẫu giáo tới hiện thời, chúng em đã tầm thường lớp, tầm thường trường. Thân nhau là vậy mà khó trách có lúc hiềm khích.

Đầu niên học trước, lớp em đột nhiên dưng có một người chơi gái đẹp tươi chuyển vào tên là Thu. Thu rất điệu, lúc cười trông rất xinh tươi. Các người chơi trong lớp cực kì yêu mến Thu, ai cũng muốn học và chơi với người chơi ấy. Thu cũng rất dễ mến, hoà đồng. Hơn nữa, cô còn xếp cho em và người chơi ngồi cạnh nhau, càng có thời cơ xúc tiếp. An ngồi dưới em cũng muốn được thủ thỉ cùng. Ban đầu, Thu tới lớp lúc nào cũng cho em đồ ăn, cho em xem những tập nhãn vở, chiếc bút đắt tiền. Giờ ra chơi, còn hay kéo em xuống sân trường chuyện trò. Em thích lắm có thể kết người chơi cùng Thu.

Trước khi Thu tới, em với An vốn là người chơi như hình với bóng, mà từ khi Thu và em chơi với nhau. An như bị tách biệt, người chơi không còn hay cười đùa, mỗi giờ ra chơi đều ngồi trong lớp học. Thế hệ đầu, em rất áy náy mà do mải vui nhưng mà em lãng quên mất chúng em đã chúng em đã từng thân mật với nhau thế nào. Tình hình cứ tiếp diễn vậy cho tới nhị tuần sau, giữa em và Thu cứ như có một bức tường lạ lẫm đang bự dần, không còn cuộc chuyện trò vui đùa, không cùng đường về, không cùng tích cực phát biểu. Trong tiết học Toán hôm đó,, giáo viên nhường như cảm nhận thấy không khí khác biệt giữa nhị người, cô vui tươi nói đùa :”Dạo này không thấy Lan và An cùng nhau tranh cãi nhỉ?”. Em gượng gạo cười, do ngồi đằng trước nên chẳng thể thấy được vẻ mặt của An lúc đó. Thu cũng có nhiều người chơi hơn, hay tụ hợp tầm thường cả đám đi chơi, mà những lúc ngồi như vậy, em lại thấy lạc long, đơn côi, không còn vui miệng như trước. Em về nhà vừa đi vừa nghĩ suy, rút cuộc nhận ra đoạn đường đi một mình chẳng có gì vui nếu thiếu An.

Ngay tối hôm đó, em tới nhà An, nói với người chơi rằng em đã rất nhớ người chơi và xin lỗi An do tất cả những hành động vô bổn phận với tình người chơi, An không hề giận và cũng rất nhớ em. Em đã rất mừng, nhị đứa lại càng gắn bó hơn, cả nhị đều phấn đấu học tốt để thi vào cùng một trường để có thể gần nhau.

Bài văn mẫu 28

Nhung là người người chơi thân nhất của em. Lũ em học với nhau từ hồi măng non cho đến Tiểu học. Tình người chơi của chúng em gắn bó với nhau 4 năm dòng dã. Tình cảm ấy nhường như đã vượt qua cả tình người chơi nhưng mà biến thành tình chị em ruột giết, thân nhau như trong một gia đình vậy. Càng bự lên thì lũ em càng thêm trân trọng tình người chơi cao niên và linh nghiệm này. Em và Nhung có rất nhiều kỷ niệm xinh xắn với nhau trong cả học tập lẫn vui chơi. Đó là khoảng thời kì nhưng mà có nhẽ suốt cả cuộc đời này em không bao giờ có thể quên được. Ngỡ tưởng em và Nhung sẽ ở gần nhau một quãng đường dài hơn nữa, mà rủi ro là mơ ước đó không thành hiện thực. Đến năm lớp 3, bác mẹ Nhung quyết định lên Hà Nội để làm ăn, sinh sống. Cố nhiên là cả Nhung cũng sẽ theo bác mẹ lên đó học tập. Và lũ em đã quyến luyến và quyến luyến chia tay nhau từ hồi đó. Suốt 2 năm trời, chúng em không có bất cứ một giao thông nào với nhau. Bất thần một hôm (khi đó em đã lên lớp 5), trên đường đi học về, ké vào công viên gần nhà, em bắt chạm mặt một bóng vía thật thân thiện làm sao! Đó là Nhung, em đã được chạm mặt lại cô người chơi thân nhất của mình sau bao ngày xa rời. Cuộc chạm mặt gỡ khi đó để lại trong em rất nhiều cảm xúc khó phai mờ.

Đó là một buổi chiều mùa thu. Gió thổi nhẹ. Mây yên ả trôi. Bầu trời mùa thu trong veo. Không khí trong sạch và mát rượi. Buổi học chiều nay tan sớm, em nhàn nhã, thư thả đi bộ về nhà. Vừa đi em vừa cảm nhận không gian thơ mộng và đầy lãng mạn của buổi chiều thu. Một không gian gợi lên trong tâm hồn em một tẹo man mác bi đát. Em đi qua khu công viên của khu phố nhà em. Thu nhưng mà nên trong công viên phủ đầy một màu tiến thưởng đỏ của lá. Những chiếc lá khô lìa cành, phủ kín đáo trên mặt đất trong công viên. Gió lướt qua đến đâu là là khẽ khàng đáp xuống mặt đất đến đấy. Phcửa quan rồi! Đây là công viên – nơi có nhiều kỷ niệm của em và Nhung nhất. Là nơi chúng em lần đầu chạm mặt nhau, quen nhau và rồi chơi với nhau như nhị chị em ruột giết vậy. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã 2 năm rồi, em không chạm mặt lại Nhung. Nghĩ đến đó nhưng mà lòng em trào lên một nỗi bi đát trống trải, chẳng thể gọi được tên. Miên man theo dòng hồi ức, em đi mãi dọc theo công viên và… Em bất thần bắt chạm mặt một dáng hình thân thuộc đang đứng ngay trước mặt. Em ngước đầu lên để xem đó là ai. Thật bất thần. Đó là Nhung. Người người chơi thân nhất của em. Cuộc chạm mặt gỡ này làm em thực thụ không tin nổi vào mắt mình.

Nhung không đổi mới là mấy. Vẫn là dáng người bé bỏng, đẹp tươi của nhị năm trước. Chỉ có điều là Nhung đã cao hơn trước rất nhiều, thực thụ rất ra phết một cô thanh nữ trẻ trung, đáng yêu. Khuôn mặt vẫn hiền từ, xinh tươi và tỏa sáng như mọi khi.

– Thu. Lâu rồi không chạm mặt cậu – Nhung cất giọng hỏi

Vẫn là giọng nói nhẹ nhõm và rét mướt đó. Khi ấy, em thực thụ không kìm được nước mắt do xúc động. Em chạy đến thật nhanh, ôm ấp choàng lấy Nhung nhưng mà khóc nức lên. Em khóc lóc:

– Nhung à. Cậu về rồi! Mình rất nhờ cậu đó!

– Thôi nào, đừng khóc chứ. Mình về rồi nè – Nhung yên ủi em.

Chúng em ra chỗ xích đu năm xưa nhị đứa vẫn hay chơi với nhau để ngồi thủ thỉ. Em cất tiếng hỏi trước:

– Hai năm qua, cậu vẫn sống tốt chứ?

Nghe em hỏi, Nhung mủm mỉm cười. Niềm vui tỏa nắng và dịu dàng của Nhung đây rồi, không lẫn vào đâu được. Nhung đáp:

– Mình sống tốt lắm. Môi trường học tập trên Hà Nội cũng ổn lắm. Ban đầu lên đấy thì mình không quen lắm mà dần dần mình quen được thêm rất nhiều người chơi thế hệ. Còn Thu thì sao? Cậu sao rồi?

Em cười:

– Mình cũng thế. Tình hình học tập và cuộc sống đều rất tốt. Gia đình mình vẫn mạnh mẽ lắm. Chỉ có điều, cậu ra đi bỗng ngột quá nên mình cảm thấy trống trải va bi đát lắm. Hai năm qua không có một tẹo giao thông hay thông báo liên qua đến cậu làm mình thấy khá lo ngại.

– Mình không sao. Mình cũng rất nhớ cậu. Bữa nay, mình về quê thăm ông bà nên luôn thể mình xin phép bác mẹ cho mình về chơi với cậu một tuần. Một tuần lận đấy nha. Mình ngủ tạm thời ở nhà cậu một tuần được chứ?

Em vui lòng hết sức:

– Cố nhiên là được rồi. Ở bao lâu cũng được hết.

Sau đó, em và Nhung có một tuần để bên nhau. Một tuần để ôn lại những kỷ niệm của thời thơ dại vui đùa, chơi với nhau. Một phần tuổi thơ trong sạch, thơ ngây, hồn nhiên nhưng mà xinh tươi cực kì.

Cuộc chạm mặt gỡ lại sức người chơi thân sau bao ngày xa rời sẽ là kỷ niệm không bao giờ phai nhòa trong tâm khảm em. Buổi chiều thu hôm ấy, em chạm mặt lại Nhung – người người chơi nhưng mà em thương yêu và trân trọng nhất.

Bài văn mẫu 29

Chắc hẳn ai cũng có những kỉ niệm vui, bi đát bên anh em và tôi cũng thế, kỉ niệm đáng nhớ nhất của đời tôi chính là cùng bầy người chơi đi thả diều trên cánh đồng làng vào mỗi chiều thu.

Lúc đó là vào cuối tuần, tôi đang bi đát thì đột nhiên nhiên, có tiếng gọi “Lan ơi !” Giọng nói thân thuộc đó khiến mặt tôi tinh quái hẳn lên. Đó là giọng của thằng Hưng và mấy đứa người chơi cùng lứa khác đang gọi tôi.

Chạm mặt chúng nó, cái cảm giác trước tiên nhưng mà tôi nhận thấy là vừa mừng vừa vui. Những ngày cuối tuần tẻ ngắt hiện thời thành những ngày hoàn hảo khi có đứa người chơi thân là thằng Hưng.

Mấy đứa rủ tôi ra ngoài đồng thả diều, tôi đồng ý rồi nhanh nhẹn chạy vào nhà lấy con diều thế hệ mua ra để chơi, luôn thể thể khoe cho chúng người chơi.

Chúng tôi kéo nhau ra đồng, tay cầm con diều hớn hở đợi chờ cơn gió đến kéo diều bay lên.

Bỗng nhiên nhiên, diều tôi bay lên phơ phất nhẹ nhõm trong gió. “A! Có gió rồi này!” Tôi hét toáng lên khi thấy diều tôi đang bay cao dần.

Bầy người chơi cũng cười hớn hở rồi thả diều bay cao, mồm chúng nó lúc nào cũng nắc nỏm khen con diều thế hệ của tôi trông thật hoàn hảo. Tôi cũng lấy làm hãnh diện với con diều của tôi lắm!

Hôm đó, chúng tôi cùng nhau thả diều, con diều bay cao bay xa, phơ phất trong làn gió mát mùa thu. Tôi cùng bầy người chơi cứ mải chơi, đôi mắt chẳng thể rời khỏi con diều. Tới khi tỉnh giấc táo lại, thoát ra khỏi cơn mơ biển rồi chúng tôi thế hệ nhận ra rằng trời sắp tối.

Tôi và chúng người chơi giật thột, chào nhau rồi hơ hải chạy về nhà. Hôm đó đi chơi về muộn, tôi bị mẹ tấn công đòn mà trong trong vẫn cảm thấy vui sau buổi đi chơi bữa nay.

Tôi kiên cố rằng, đây là kỉ niệm tôi không bao giờ quên. Mỗi khi nhắc về nó, tôi lại cảm thấy như những kí ức tuyệt đẹp tràn về.

.


 

Thông tin thêm về Tập làm văn lớp 5: Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn Dàn ý & 29 bài Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn lớp 5

Tập làm văn lớp 5: Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình người chơi mang đến 29 bài văn mẫu, kèm theo dàn ý cụ thể. Qua đó, giúp các em học trò lớp 5 thu thập vốn từ, đoàn luyện kĩ năng kể chuyện thật tốt.(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({})Có nhẽ ai cũng có những kỷ niệm đáng nhớ về tình người chơi, thế mà để kể lại câu chuyện thật cô đọng, hàm súc để lại tuyệt hảo sâu đậm trong lòng người đọc thì không phải ai cũng thuần thục. Mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây để ôn tập thật tốt cho tiết Kể chuyện tuần 22: Bài đánh giá viết.Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình người chơi lớp 5Dàn ý Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình người chơi (2 mẫu)Bài văn mẫu Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình người chơi (29 mẫu)Dàn ý Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạnDàn ý số 1I. Mở bàiGiới thiệu một kỉ niệm đáng nhớẤn tượng của người chơi về kỉ niệm đóII. Thân bài1. Miêu tả sơ nét về người nhưng mà làm nên kỉ niệm với bạnHình dạngTuổi tácĐặc điểm nhưng mà người chơi ấn tượngTính cách và cách cư xử của người đó2. Giới thiệu kỉ niệmĐây là kỉ niệm bi đát hay vuiXảy ra trong cảnh ngộ nào, thời kì nào3. Kể lại cảnh huống, cảnh ngộ xảy ra câu chuyện.(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({})Kỉ niệm đó thúc đẩy tới aiNgười đó như thế nào?4. Diễn biến của câu chuyệnNêu bắt đầu câu chuyện và cốt truyện như thế nàoTrình bày cực điểm của câu chuyệnThái độ, tình cảm của hero trong chuyện5. Hoàn thành câu chuyệnCâu chuyện xong như thế nàoNêu nghĩ suy và cảm nhận của người chơi qua câu chuyện.III. Kết bàiCâu chuyện là một kỉ niệm đẹp thời cắp sách tới trường. Nó đã cho em một bài học quý giá và em sẽ không bao giờ quên kỉ niệm này. Dàn ý số 2a. Mở bàiGiới thiệu người chơi mình là ai?Giới thiệu về kỉ niệm với người người chơi đó khiến mình xúc động nhất?b. Thân bàiKể về kỉ niệm đó:Xảy ra ở đâu? Lúc nào? Với những ai?Sự việc chính và các cụ thể.Điều gì khiến em xúc động? Xúc động như thế nào?c. Kết bàiEm nghĩ suy gì về kỉ niệm đó?Suy nghĩ của em về người người chơi đó.Bài văn mẫu Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạnBài văn mẫu 1“Thời gian trôi qua nhanh. Chỉ còn lại những kỉ niệm…”. Thật vậy, hiện thời tôi đã trải qua hơn chục niên học mà mỗi lần lời bài hát ấy vang lên lòng tôi lại nâng nâng khó tả nhớ về những kỉ niệm của tôi và Lan năm chúng tôi học lớp 4.Tôi và Lan là đôi người chơi thân với nhau từ bé dại do nhà Lan gần nhà tôi. Có gì chúng tôi cũng chia ngọt sẻ bùi cho nhau như nhị chị em gái vậy. Hằng ngày Lan thường sang gọi tôi đi học kể cả trời mưa lẫn trời nắng. Nhưng bữa nay trời mưa cũng như mọi khi thôi nhưng mà tôi ở nhà chờ mãi…chờ mãi tới gần bảy giờ nhưng mà vẫn không thấy Lan sang gọi mình đi học. Tôi liền nghĩ và thầm thào: “Bữa nay không đợi mình đi học thì hôm sau mình sẽ đi trước và không đợi người chơi nữa đâu.” Nói hoàn thành tôi liền lập cập chạy vội tới trường do sợ vào lớp muộn. Trời mưa, nước tát vào mặt, đường bị suôn sẻ nên tôi bị vấp té bẩn hết xống áo. Tới lớp lại bị các người chơi trong lớp trêu là con áo ộp nên tôi càng bực và giận người chơi hơn. Nhìn bao quanh trong lớp cũng không thấy Lan tôi lại nghĩ người chơi đang chơi với các người chơi ngoài sân. Lúc này tôi càng giận hơn và nhường như trong đầu tôi lúc này Lan không còn là người chơi thân nữa.(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({})Tùng…tùng…tùng ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp, tất cả mọi người đã ngồi vào hết chỗ của mình chỉ còn chỗ Lan vắng. Một lúc sau cô bước vào lớp và nói: “ Bữa nay người chơi Lan bị nhỏ xíu nên xin phép cô nghỉ các em ạ.” Nghe cô nói lúc này tôi cảm thấy thương người chơi và có lỗi với người chơi cực kì. Hình như giờ học hôm ấy tôi chẳng tiếp chiếm được gì. Cô bảo đọc thì đọc, cô bảo viết thì viết. Tôi chỉ mong sao tiết học hôm đấy trôi đi thật nhanh để còn chạy về thăm người chơi. Nhưng không ngờ tiết học hôm đấy trôi đi lâu lắm chắc vì do tôi không xem xét nghe giảng. Thế rồi tiết học cũng xong, tôi chạy nhanh về nhà người chơi, rồi bước vào nhà thấy người chơi đang nằm giường, người xanh tươi, gương mặt người chơi lợt lạt hẳn đi. Thế hệ có một ngày nhưng mà trông người chơi khác hẳn. Tôi tới bên người chơi và nói: “ Cho mình xin lỗi người chơi nhé”. Lan vừa nghẹn ngào vừa nói: “ Mình thế hệ thật có lỗi với người chơi. Mình đã không báo trước với người chơi mình bị nhỏ xíu nên không đi học được.” Thế rồi chúng tôi lại yêu quý và quý mến nhau như cũ. Và từ đó tình người chơi của chúng tôi lại càng trở thành đậm đà hơn.Những kỉ niệm về tình người chơi thật đúng là tình thật. Nó xuất hành từ trái tim tới với trái tim. Chính do vậy nhưng mà trong thơ ca cũng có câu:“Sống trong bể ngọc vàngKhông bằng sống giữa tình thương anh em.”Bài văn mẫu 2Em với Tâm chơi với nhau từ thuở nhỏ bé nên chúng em gắn bó thân mật với nhau lắm. Giữa chúng em có rất nhiều kỉ niệm đẹp và đáng nhớ mà có nhẽ có một kỉ niệm nhưng mà không bao giờ có thể quên được đó là một lần cúp học đi chơi của nhị lũ em.(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({})Em còn nhớ như in hôm đó là một buổi tối mùa hè nực nội và ngột ngạt. Cái nóng từ đường bốc lên khiến ai cũng cảm thấy mỏi mệt và tức giận. Tâm đèo em trên con xe đạp bé dại để đi tới lớp học thêm. Hai đứa vừa đi vừa than do nóng như vậy nhưng mà phải đi học. Bỗng nhiên trong đầu em liền lóe lên một ý nghĩ đó và em bảo với Tâm:– Ê mày ơi hay là tao với mày thử một lần trốn học đi. Nay nóng thế này học cũng không vào đầu được đâu.Nghe em nói vậy Tâm lúng túng và khước từ:– Thôi đi học đi nhỡ thầy nhưng mà biết thầy gọi điện cho phụ huynh đấy.– Thôi lớp đông thế chắc thầy không lưu ý đâu. Thôi đi đi… Nhá?Và sau cuối sau một hồi nề hà mãi Tâm quyết định sẽ cúp học cùng với em. Bởi vậy nên chúng em không tới chỗ học thêm nữa nhưng mà rẽ sang một vị trí khác. Tối hôm đó chúng em đã đi ăn và đi chơi với nhau suốt cả buổi. Chúng em tự thưởng cho mình nhiều món ăn vặt lắm nào là xúc xích, lạp khuông, khoai tây chiên… rồi nhị đứa đạp xe ra bờ biển ngồi ăn kem hóng mát. Tuy cả nhị đều lúng túng sẽ bị bắt mà chúng em thấy rất vui và dễ chịu. Tâm và em đã có thời kì hàn ôn với nhau rất nhiều chuyện từ chuyện trường lớp tới anh em, gia đình… Nhờ có buổi tối đó nhưng mà chúng em hiểu nhau nhiều hơn và trở thành càng gắn bó thân mật.Sau đó chúng em đã trở về nhà và một điều không hay đã xảy ra đó là cả bác mẹ em và Tâm đều đã biết chúng em trốn học đi chơi. Lúc đó nhị đứa đều phải xin lỗi bác mẹ cuống quýt và hẹn sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Bởi vậy nên bác mẹ cũng bỏ dở cho nhị đứa chúng em lần này.Dẫu biết rằng đó là một việc làm sai lầm và không nên làm mà giờ nghĩ lại em vẫn thấy rất vui. Đó là kỉ niệm nhưng mà có nhẽ cả em và Tâm sẽ nhớ suốt đời và không bao giờ có thể quên được.Bài văn mẫu 3Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi: “Bữa nay sao con về trễ vậy? Thường ngày độ 11 giờ hay hơn một tẹo là con về. Chắc ở lớp có sinh hoạt gì phải không con?” “Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé”. Trả lời mẹ hoàn thành, tôi vào cất cặp một mai bể nước rửa thuộc hạ mặt mày sạch sẽ sẽ thế hệ vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({})- Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Bốn đi về sau cuối. Chúng người chơi đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời nắng quá, nhị đứa nép vào vệ đường nhưng mà đi. Tới té bốn đầu làng, vừa thế hệ bước sang bên kia đường, cả nhị đứa đều nghe một tiếng rên nho bé dại. Con bảo Phương dừng lại:- Phương ơi! Bên cạnh đó có tiếng ai rên?- Mình cũng nghe như thế.Chúng con nhìn vòng quanh quất không thấy một bóng người. Bỗng nhiên, tiếng rên lại cất lên. Cả nhị đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng con bước tới gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một tẹo.- Ôi! Một bà già.Phương phát hình thành trước rồi kéo tay con cùng chạy tới. Bà nằm gối đầu lên rễ me. Bộ xống áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre suôn sẻ bóng nằm cạnh chân. Mái tóc bà đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ lên trán bà thấy lạnh toát.- Làm sao hiện thời hả Phương?Phương vội để cặp xuống theo, run run nói:- Cậu có mang theo dầu không?Lúc này, con thế hệ sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhảu kéo dây khóa lấy ra một lọ dầu gió Kim nhưng mà mẹ vừa thế hệ mua cho con hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà trâm mạnh. Chừng độ mười lăm phút, chúng con thấy người bà ấm lại hơi thở mở đầu đều dần. Bà tỉnh ngộ nhìn chúng con rồi lào thào:- Cho bà chút nước.Nghe bà vừa nói hoàn thành, Phương quay lại con nói nhanh:- Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!- Phương chạy lùi lại gần một trăm mét, ngay quán cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút rồi vội vàng quay về đưa cho con. Cầm túi nước, con lỏng lẻo cho bà uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tẹo. Phương ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn nhị đứa chúng con:- Bà ờ làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thấy nắng quá, bà dừng lại nghỉ tạm thời ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một tẹo thì thấy xây xẩm cả mặt mũi, chẳng có ai nhưng mà kêu cả.- Hiện nay, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?- Cô mụ rồi mà vẫn còn thấy mệt.Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào bệnh viện rồi nhắn với người thân của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc Honda vù đến. Con giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Chưng này có nhẽ trạc tuổi với bố, dừng lại, nhìn con hỏi:- Cháu đi về đâu?- Thưa chưng, cháu không đi mà có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà chết giả ngất ở đây. Nhờ chưng đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!Chưng xuống xe cùng con đi tới gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, chưng vội nói:- Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo chưng đưa bà vào bệnh viện.(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({})Chưng bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, chưng đưa Phương quay về. Khi chia tay với chúng con, chưng nói:- Hai cháu thật là ngoan. Chưng rất vui do hành động của nhị cháu. Hiện nay nhị cháu yên ổn tâm nhưng mà về. Chưng tới xóm Đông, báo cho cô cháu gái của bà tới bệnh viện ngay.Khi lên xe, chưng còn quay lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con về trễ là do lí vì thế đấy, mẹ ạ!Hiện nay thì Phương – người người chơi gái thân mật của tôi đã theo gia đình về Thành phố Biển Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên giao thông với nhau. Câu chuyện trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình người chơi của chúng tôi.Bài văn mẫu 4Em có một người người chơi rất thân, nhị đứa luôn khắn khít với nhau, cùng nhau san sẻ thú vui nỗi bi đát. Dù Thắm đà theo gia đình về quê sinh sống mà những tình người chơi tốt đẹp ấy vẫn luôn sống trong em.Người chơi Thắm có vóc dáng bé bỏng, thân hình mảnh mai mà rất khỏe, mái tóc dài thường buông xõa lúc ở nhà và được cột gọn nhẹ khi tới trường. Với khuôn mặt sáng cùng chiếc mũi thanh thản, Thắm rất lanh lợi. Người chơi là học trò giỏi nhiều năm liền ở lớp. Vua chuyên cần lại thông minh, học đâu hiểu đây và nhớ bài lâu, Thắm được các người chơi mến phục. Thắm tốt lắm, luôn hỗ trợ những người chơi chạm mặt gian truân về học tập lẫn sức khỏe.Em nhớ như in một sự việc đã khiến em cảm thấy trinh nữ, sự việc ấy đã là một kỉ niệm đẹp, một bài học quý cho em về tình người chơi.Người chơi Dung trong lớp nghỉ học đã nhị ngày, không rõ lí vì,giáo viên và các người chơi rất lo. Được giáo viên cắt cử, Thắm tìm tới nhà Dung. Gia đình Dung rất gian truân. Bố mất sớm, mẹ lấy chồng và sinh sống nơi khác. Nhà chỉ còn Dung với bà. Bà lại già và thường xuyên đau nhỏ xíu nên những ngày qua, bà không ra chợ mua bán rau củ được. Theo em, sau khi rõ nguyên nhân, Thắm chỉ cần báo lại cho cô là hoàn thành. Thế nhưng mà người chơi ấy ngày nhị buổi tới với người chơi Dung. Có hôm tôi mịt thế hệ về. Thú thật rằng khi ấy em giận Thắm lắm. Em cho rằng Thắm không còn thân mật với em nữa. Em tỏ thái độ lãnh đạm với người chơi ấy; thậm chí, em cũng chẳng thèm tới nhà Dung, dù Thắm và các người chơi cùng lớp nhiều lần khuyên lơn.Hôm Dung quay về lớp, giáo viên tuyên bố với lớp rằng người chơi ấy vẫn đủ sức dự thi học kì. Cô đã đánh giá và nhận xét tốt về những tri thức nhưng mà người chơi Dung còn thiếu trong thời kì vắng mặt. Có được kết quả ấy, công của người chơi Thắm rất bự. Gia sư rất ưng ý về Thắm. Thắm là một người người chơi tốt, luôn ân cần tới mọi người, hỗ trợ ai thì giúp tận tâm. Bà của Dung cũng gửi lời cảm ơn tới Thắm.Thật ngại ngùng khi nghe Thắm rủ vào thư viện xem truyện vào giờ ra chơi. Em lấy hết anh dũng, hỏi Thắm có giận mình không. Câu giải đáp của Thắm khiến em chẳng thể nào quên : “Giận về điều gì? Tình cảm anh em rất đáng quý, đáng trân trọng nhất trong quãng đời học trò. Không ưng ý do ta chưa hiểu, khi hiểu thì ta sẽ quý nhau hơn.Em rất nhớ Thắm, người người chơi tốt nhất của em. Em nỗ lực học thật tốt, thật giỏi để sánh với người chơi ấy. Người chơi Thắm là tấm gương để em noi theo.Bài văn mẫu 5Thời gian thấm thoắt trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn còn nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao.Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí rét mướt, chúng tôi tha biển hít thở bầu không khí trong sạch. Vườn trường có nhiều dung nhan hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc tiến thưởng. Nó nhiều cánh, nhụy ở giữa, cánh hoa mềm nhũn xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật xinh tươi, dung nhan hoa màu tiến thưởng đặc sắc. Tôi nói:(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({})- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc thế hệ đẹp làm sao!Quỳnh bĩu môi:- Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng huê hồng. Hoa hồng là bà chúa của các loài hoa.Tôi và Quỳnh mải tranh biện với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và hợp lý cả. Suốt thời kì đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, chưng bảo vệ lại gần chúng tôi:- Này nhị cháu, từ nãy tới giờ chưng đã nghe nhị cháu tranh biện với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Hiện nay chưng nói cho nhị cháu nghe nhé: “Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm nom cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác”. Tôi và Quỳnh nghe chưng nói thế hệ hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt vui tươi như thuở đầu. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn.Hiện nay chúng tôi đã bự. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ dại vẫn đọng mãi trong tôi: Một tình người chơi đẹp, một kỉ niệm khó quên.Bài văn mẫu 6Trong tâm khảm mỗi người đều có những kỉ niệm đẹp, em cũng vậy. Kỉ niệm khó quên của em là một lần đi hồ Nha Trang cùng với My – người người chơi thân của em đã lâu.Lần đó thật vui, chúng em chất hết đồ đoàn vào va li và đi phi cơ tới Nha Trang. Biển thật đẹp! Những rặng dừa rì rào trong gió. Những con sóng đua nhau chạy vào bờ tung bọt trắng xóa. Biển có lúc hiền hậu hòa, im sóng, mà có lúc lại khó chịu, ngạo mạn tấn công dạt tất cả cái gì bao quanh nó ra xa. Đứng trên bờ nhìn ra hồ sẽ thấy thập thò những đoàn thuyền tấn công cá ra khơi, mang về cho mọi người những mẻ lưới nặng trịch cá. Trên bờ, người đi tắm hồ rất nhiều. Em và My cùng nhau xây lâu đài cát và ” thu hoạch ” được rất nhiều vỏ sò, ốc, san hô,…. Tắm hồ đã thỏa thích, nhị gia đình của em và My dẫn nhau ra một nhà hàng cao cấp. Ở đó, lũ em được ăn đặc sản của Nha Trang cùng rất nhiều món ngon khác. Buổi tối, cả nhị đứa lại ra hồ hóng mát và đi dạo. Lúc ngồi nghỉ, lũ em thi nhau tán dóc những câu chuyện không có thật trên đời. Tiếng cười đùa của lũ em hòa vào tiếng dế đêm nghe rất hấp dẫn, buổi đêm trên hồ thật yên ổn tĩnh ……Tới giờ đã ba năm kể từ ngày em đi chơi với My mà em sẽ không bao giờ quên được ngày ấy do nó đã khắc sâu vào trong tâm khảm của em. Ngày ấy, là một kỉ niệm khó quên, một kỉ niệm tình người chơi đẹp.Bài văn mẫu 7Tôi được xuất hiện trong một gia đình có cảnh ngộ gian truân, từ bé dại bác mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng phải nỗ lực học tập, không được thua người chơi nào cả, có như vậy sau này tôi sẽ không khổ giống bác mẹ tôi hiện thời. Tôi đã tuân theo lời bác mẹ, suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không muốn thủ thỉ với ai do tôi cảm thấy như vậy sẽ lãng tổn phí thời kì. Trên lớp, ngoài thời kì học tôi lại ngồi đọc sách và đọc truyện, tôi không mấy khi ân cần tới các người chơi bao quanh tôi đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Bởi vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với người chơi nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ như vậy!Cho tới một ngày, có một người chơi thế hệ chuyển vào lớp tôi. Lần đầu người chơi ấy vào lớp giáo viên giới thiệu người chơi ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn người chơi ấy hiền hậu quá, tôi thấy mày mò không biết người chơi ấy học có giỏi không? Bởi tôi không thích ai học giỏi hơn tôi cả. Thật bất thần khi giáo viên bảo người chơi ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi phải hỗ trợ người chơi ấy học tập.Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn lề thói cũ tôi ngồi đọc sách. Thật quá bất ngờ khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, thấy vậy tôi quay sang hỏi “người chơi nhìn gì vậy”, Trang mỉm cười nói “đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã từng mơ ước mình được đọc nó dù chỉ một lần”. Thì ra Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang “nếu người chơi thích thì đọc hoàn thành tớ sẽ cho người chơi mượn”. Trang cười nhẹ “thật nhé!”. Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, người chơi ấy cảm ơn tôi rồi háo hức cho sách vào cặp. Sáng hôm sau tới lớp Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tôi nghe về gia đình Trang. Thì ra, Trang còn có cảnh ngộ gia đình gian truân hơn tôi, người chơi ấy không có bác mẹ và ở với bà nội. Sách vở người chơi ấy có là vì láng giềng khuyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách mà lại không có tiền để mua. NgheTrang hàn ôn tôi thấy người chơi ấy vừa đáng thương vừa đáng bái phục.Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi học giỏi nên tôi sẽ dạy cho Trang những tri thức nhưng mà tôi biết, và cho Trang mượn những cuốn sách tôi đã đọc hoàn thành rồi. Cuối tuần được nghỉ tôi thường sang nhà Trang chơi và hỗ trợ bà nội của Trang nhổ tóc ngứa. Chúng tôi hợp nhau tới từng thị hiếu về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa. Đối với tôi, Trang là một người người chơi tốt và cực kì đáng mến. Thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm cảnh mình lại dễ chịu tới thế, tôi đã lắng tai nhiều hơn và san sẻ nhiều hơn. Từ ngày có Trang là người chơi, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Tới giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi dancing dây, kéo co với các người chơi rất vui. Trang đã khiến cho tôi đổi mới, người chơi ấy nói với tôi rằng “dù cuộc sống có gian truân tới mấy thì chúng ta vẫn luôn phải cười vui tươi”. Tôi đã đổi mới cách nghĩ suy từ khi chơi với Trang. Người chơi ấy đã khiến cuộc sống của tôi hấp dẫn hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống dễ chịu hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang đã là người chơi của tôi.(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({})Trong cuộc đời, ai cũng có những người người chơi. Chạm mặt được người người chơi tốt là niềm hạnh phúc khổng lồ. Tôi luôn trân trọng tình người chơi giữa tôi và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau nỗ lực học tập và giữ gìn tình người chơi luôn vui tươi, vững bền.Bài văn mẫu 8Trong kí ức của mỗi người, nhất là đối với những người học trò như em thì một người người chơi thân lại càng chẳng thể thiếu. Thật khác lạ là Đan- cô người chơi thân từ hồi lớp 1 tới giờ vẫn học với em.Đan là một cô nhỏ bé có vóc dáng bé dại nhỏ bé cùng với nước da trắng trẻo, mịn màng. Khuôn mặt trái xoan với ánh mắt thơ ngây của một đứa trẻ, Đan luôn làm mềm lòng mọi người chỉ với một ánh nhìn. Đôi môi thì đỏ mọng, mồm lại luôn nở một thú vui tươi để lộ hàm răng trắng nuột, tưởng dường như những hạt ngọc trai. Cô người chơi này lại có dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhõm. Giọng nói nghe rất ngọt và dịu dàng. Chính do thế nhưng mà ở mỗi cuộc thi hát của trường, sự có mặt của người chơi ấy là chẳng thể thiếu. Giọng ca “cây nhà lá vườn” này đã đưa về cho lớp, trường rất nhiều giải nhất, nhị.Trong lớp thì Đan có vẻ rất hiền hậu lành, dễ tính mà trong học tập lại rất nghiêm chỉnh. Những hoạt động của trường, lớp thì người chơi luôn đứng đầu. Dù vậy, Đan vẫn coi việc học là quan trọng nhất. Với một cái đầu lanh lợi và tính toán nhanh nên người chơi học môn toán rất giỏi. Đan luôn được thầy cô và anh em quý mến vì học giỏi lại hay hỗ trợ anh em. Về nhà, ngoài giờ học, Đan luôn dành thời kì hỗ trợ phụ vương mẹ. Ngoài thị hiếu đọc sách, Đan có một thị hiếu hơi bị kì quặc là thích xem phim ma. Mỗi lúc thảnh thơi rỗi là nhị đứa lại hỏi thăm chuyện học tập, hàn ôn chuyện bi đát vui. Lần nhưng mà em bị cảm, Đan đã biểu hiện mình thực thụ là một người người chơi tốt. Em đã phải nghỉ học hết nhị tuần. Dù vậy Đan vẫn tới nhà em và giảng cho em từng bài toán, bài văn. Điều này đã làm em thực thụ làm em cảm động. Khi em hết bệnh cũng là lúc nhị đứa lại cùng nhau bước đi trên đoạn đường tới trường. Con đường in lại những kỉ niệm vui, bi đát của đôi người chơi thân.Đan luôn là một người người chơi tốt không chỉ đối với em nhưng mà với cả mọi người. Em cũng sẽ nỗ lực học thật giỏi để nhị đứa mãi là người chơi thân, đôi người chơi cùng tiến.Bài văn mẫu 9Những niên học tiểu học, mình có rất nhiều người chơi thân. Nhưng mình quý nhất người chơi Phương Thảo. Mình nhớ mãi câu chuyện chỉ do Phương Thảo không cho mình mượn bộ đồ sử dụng học tập nhưng mà suýt nữa chúng mình giận nhau.Chuyện là thế này. Niên học lớp 3, vào đầu niên học, giáo viên đánh giá việc sẵn sàng đồ sử dụng học tập của lớp. Phương Thảo thuộc tổ 1 đã đánh giá tuần trước, tuần sau tới lượt tổ 3 của mình. Bởi chủ nhật mình về quê chơi nên sáng thứ nhị bác mẹ đưa thẳng tới lớp cho kịp giờ học nên không kịp ké qua nhà lấy bộ đồ sử dụng học tập. Tới lúc đánh giá mình cầu cứu Phương Thảo cho mượn mà người chơi không cho thế là mình bị cô phê bình, mình trinh nữ quá do nghĩ không chơi với Phương Thảo nữa – kẻ xấu xa, căm ghét. Mấy ngày thấy mình xa lánh không chơi, Phương Thảo nhận thấy mình giận nên nhân dịp ra chơi lân la tới hỏi chuyện.- Thu Hằng giận mình à, Phương Thảo hỏi.- Ừ. Sao không cho người ta mượn đồ, muốn người ta bị phê bình chứ gì?- Không. Người chơi không hiểu mình rồi. Gia sư luôn nhắc nhở chúng ta phải chân thực. Nếu mình cho người chơi mượn, có thể cô không biết người chơi có lỗi mà thực ra cả người chơi và mình lại đều có lỗi đó là thói gián trá. Ba má mình luôn nhắc nhở mình muốn biến thành người tốt trước tiên phải là người chân thực. Phương Thảo nói một hồi, mình đứng nghe thấy hợp lý mà vẫn tỏ ra chưa hài long.Cuối tuần bố mình hỏi có điểm gì kém không? Mình thú nhận và kể chuyện mâu thuẫn giữa mình và Phương Thảo. Bố mình nghe hoàn thành vuốt tóc mình và nói: Người chơi Phương Thảo nói đúng đấy con ạ. Trung thực là đức tính tốt là điều hay thứ 5 của Chưng Biển với các thiếu nhi các con. Ngay cổng trường con cũng có khẩu hiệu “Tiên học Lễ – hậu học văn” đấy thôi. Nghe bố nói hoàn thành mình thấy đã sai. Sáng hôm sau, mình tới lớp thật sớm, chạy vội tới chạm mặt xin lỗi Phương Thảo.Vậy nhưng mà tới nay đã 2 năm rồi đấy, nay chúng mình đã lên lớp 5. Kể từ sự cố đó mình và Phương Thảo càng hiểu và thân nhau hơn. Chúng mình luôn nhắc nhau luôn thi đua giành nhiều điểm hay trong học tập.Bài văn mẫu 10Tôi bước trên đoạn đường thân thuộc. Trời bữa nay thật là đẹp. Trời xanh ngắt không một gợn mây. Ánh nắng tiến thưởng rải nhẹ xuống đường khiến tôi nhớ tới Mai biết bao nhiêu.Người người chơi đó không học cùng trường, cũng không học cùng lớp, nhưng mà tôi quen trong một trường hợp khác lạ.Cứ vào mỗi buổi chiều đi học về, tôi lại thấy một cô nhỏ bé ăn mặc rách rưới đi bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa mập mà cô nhỏ bé kia vẫn đi bán bỏng. Thấy cô nhỏ bé bán bỏng xống áo ướt đầm,tôi liền đi sát lại, kéo áo tơi của mình che cho người chơi. Hôm ấy, vừa đi tôi vừa hỏi:- Người chơi tên là gì? Vì sao ngày nào người chơi cũng đi bán bỏng vậy?Cô nhỏ bé giải đáp:- Mình tên là Mai. Bởi nhà mình nghèo quá nên mình phải đi bán bỏng để mua xống áo và đồ sử dụng học tập.Thực ra nhà tôi cũng chẳng hơn gì nhà Mai. Bỗng nhiên, tôi đột nhớ ra chiếc áo nhưng mà ông nội đã tặng mình năm ngoái. Không tần ngần gì nữa, tôi liền đem ngay quan điểm đó luận bàn với Mai, mà Mai lại nói:- Cảm ơn người chơi, mà mình muốn tự công phu để kiếm tiền mua các thứ.Cũng kể từ ngày hôm đó, tôi không còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bất đột một hôm,tôi chạm mặt lại Mai trong một kì thi học trò giỏi. Tôi và Mai mừng quýnh ôm ấp chầm lấy nhau, rồi nhị đứa chạy ù vào trong phòng sẵn sàng thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu mở đầu giờ thi. Phần đầu bài thi thì tôi làm được rồi mà tới một bài toán khó thì tôi nghĩ suy mãi không ra. Tôi nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán tôi lấm chấm mồ hôi. Bỗng nhiên từ đâu một cục giấy vo tròn được ném thẳng đến trước mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt một cái như báo hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định nhặt lên xem mà tôi lại nhớ có lần Mai đã nói:(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({})- Cảm ơn người chơi, mà mình muốn tự công phu để mua mọi thứ.Vậy là tôi không giở ra xem nữa nhưng mà nỗ lực đọc thật kĩ đề bài để tìm ra đáp án,và sau cuối, tôi cũng tìm ra đáp án. Tôi liền viết một mạch. Vừa lúc hết giờ cũng là lúc tôi xong xuôi hoàn thành tất cả bài thi. Ra về, Mai tiến lại gần tôi, nói:Lúc nãy mình thấy người chơi lo âu nên mình muốn giúp người chơi, hiện thời mình thấy thật sự ăn năn. Tốt hơn hết là chúng mình hãy tự đi và công phu bằng đôi chân và trí tuệ của mình.Tôi và Mai sánh bước bên nhau.Trời như trong và xanh hơn.Bài văn mẫu 11Sau khi bố tôi mất, mẹ đưa tôi về ở với bà ngoại. Năm đó, tôi lên học lớp Ba. Bà ngoại là công nhân nhà máy dệt, về hưu đã gần 20 năm. Mẹ tôi là công nhân của Tổ chức công viên thị xã, mẹ thường đi làm từ sáng sớm tới tối om thế hệ về.Ở gần nhà bà ngoại cũng có trường tiểu học, mà do tôi là học trò ngoại tuyến nên phải đi học xa, cách nhà bà tới hơn nhị cây số. Nhiều hôm trời mưa gió, tôi còn bé dại nên đi học thật nặng nhọc. Mẹ vẫn yên ủi khích lệ: “Hoàn cảnh gia đình ta có nhiều gian truân, con nỗ lực, mẹ con ta nỗ lực.” Nghe mẹ nói, nước mắt mẹ chảy ra, tôi thương mẹ, thương bà lắm. Học kì I lớp Ba, tôi đã phấn đấu biến thành học trò giỏi.Sáng chủ nhật hôm ấy, tôi đang ngồi học bài thì cô người chơi láng giềng sang chơi. Đã nhiều lần chạm mặt nhau, mà tôi e lệ không dám làm quen bắt chuyện. Người người chơi thế hệ cao hơn tôi nửa cái đầu, khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng mịn màng. Đôi bàn tay búp măng, người chơi giở từng trang vở của tôi, nheo mắt cười, nói :Chữ viết cậu đẹp quá !”Tuổi thơ vốn hồn nhiên. Người chơi tự giới thiệu họ tên mình là Lê Thị Hương Lan, rồi nói thầm hỏi: “Đằng nớ tên gì?”. Nghe tôi nói, người chơi nhắc lại tên tôi: “Nguyễn Thị Quỳnh”. Chúng tôi cùng khinh khích cười…Sau đó, hầu như chủ nhật nào Hương Lan cũng sang nhà tôi chơi, lúc thủ thỉ vui, lúc luận bàn về các bài tập Tiếng Việt, bài toán khó. Mấy lần Hương Lan mời tôi sang nhà người chơi chơi, mà tôi chỉ hẹn và khất. Hoàn cảnh nghèo nàn, thiếu thốn nên mẹ dặn: “Không được thấy người sang bắt quàng làm họ”. Ba má Lan đều dạy học: bố dạy Toán trường Trung học cơ sở Chu Văn An, mẹ là Hiệu phó trường Tiểu học Kim Đồng. Ngày 1-6, tôi ở trường về thì đã thấy bác mẹ Lan đang ngồi thủ thỉ trong nhà với bà ngoại. Tôi cúi đầu chào.- Cháu chào nhị ông bà.- Chào cháu. Cháu đi dự lễ 1-6 ở trường về à?- Vâng ạ!Ba má Lan xem giấy khen và phần thưởng của tôi, rồi nói với bà: “Con nhỏ bé ngoan và học giỏi. Thương nó nặng nhọc quá !”… Ông bà cho tôi một số món vàng, có một bộ xống áo rất đẹp và sách vở, một cái ba-lô màu xanh đựng sách vở đi học, thứ nhưng mà tôi hằng ước ao xưa nay. Tôi cảm ơn, tay run run nhận vàng. Bà nhẹ nhõm vuốt mái tóc tôi và nói: “Thỉnh thoảng cháu sang nhà chưng chơi. Cháu và cái Lan cùng tuổi, cùng lớp đó…”Chắc là Hương Lan đã nói với bác mẹ mình về cảnh ngộ của tôi nên đã nhờ mẹ xin cho tôi về học tại trường Tiểu học Kim Đồng, cách nhà bà độ nửa cây số. Mọi thủ tục giấy má chuyển trường, bác mẹ Lan đều khiến cho tôi cả.Lớp Tư, tôi và Lan đều đạt danh hiệu học trò giỏi và thi học trò giỏi môn Toán toàn quận. Lan được giải Nhì, tôi được giải Ba. Chúng tôi biến thành đôi người chơi thân. Ba má Lan thương tôi và coi tôi như con cháu trong nhà.Tôi không còn phải đi học xa nữa. Những hôm mưa mập gió bự, tôi lại bâng khuâng nhớ tới kỉ niệm buổi đầu chạm mặt Hương Lan.Bài văn mẫu 12Tôi có rất ít người chơi do gia đình tôi thường xuyên phải chuyển nhà vì công tác của bố tôi không bình ổn. Năm ngoái, trên chuyến tàu về nhà bà ngoại, tôi đã có một kỉ niệm thật đáng nhớ và rất hấp dẫn.Chuyện là thế này, tôi đi cùng anh trai tôi và một đứa em họ con nhà dì. Ba chúng tôi phát xuất từ nhà khá sớm cho kịp chuyến tàu sớm nhất. Nhà ga thật là ồn ã và nườm nượp với người, với hàng,… Chúng tôi thong thả lên tàu do vé đã mua từ hôm trước. Buồng chúng tôi ngồi, trừ ba bạn bè tôi ra còn có một hero bí hiểm nữa. Tàu sẵn sàng lăn bánh thì hero ấy cũng sinh ra. Tôi không lưu ý lắm vì mắt cứ dán vào quyển Conan huyền thoại của mình. Anh tôi và đứa em họ thì khỏi phải bàn, nhị giáo đồ của các trò chơi điện tử, cũng không thèm ngước mặt lên lấy một lần.Tàu chạy, để tự thư giãn mắt, tôi lơ đễnh ngắm cảnh vật đang lùi lại phía sau mình yêu thích. Lâm thời thả quyển truyện tranh xuống, tôi thanh tú bóc gói bim bim bên cạnh đùi ăn mặc nhiên. Tới miếng thứ ba, tôi phát hiện mình đang bị một ánh mắt moi móc tức giận bên cạnh lưu ý. Tôi phồng miệng tỏ rõ thái độ không ưng ý. Ông anh và thằng em họ thương yêu chả màng gì tới tôi cả nhưng mà chỉ có mỗi người người chơi ngồi cạnh ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu nhưng mà tôi cho là moi móc kia. Sau khoảng năm giây chỉ nhìn tôi là phần hành động nhưng mà tôi không bao giờ nghĩ đến. Người chơi ấy công bình nhúp lấy bim bim của tôi và cho vào mồm, ăn ngon lành. Thật là bất lịch sự quá, tôi chưa thấy con bé dại nào vô duyên như đứa này. Nhưng tôi không tỏ ra mình là người keo kiết miếng ăn, mẹ tôi đã dạy bạn bè tôi kĩ chuyện này. Và tất nhiêntuy nhiên là tôi để bé dại ấy ăn cùng với sự ưng ý do mình là một đứa con biết nghe lời, một nhân loại hiện đại, lịch sự.Gicửa quan quyết hoàn thành gói bim bim, tôi tiếp tục sự nghiệp đọc truyện của mình và gạt đi những nghĩ suy vẩn vơ khác. Tới điểm dừng chân, anh tôi tấn công thức tôi dậy với khuôn mặt cũng ngái ngủ không kém. Tôi uể oải tìm kính và xếp đồ. Cô người chơi vô duyên ngồi cùng tôi hẳn là đã xuống ga trước chúng tôi. Tôi không ân cần, định bụng sẽ kể câu chuyện bi đát cười ấy với mọi người trong bữa trưa. Ôi trời ạ, đập và mắt tôi khi đứng dậy là gói bim bim chưa bóc. Nó rúm ró trong góc, dưới cái khăn của tôi. Tôi định thần lại mọi chuyện. Tất cả đã rõ ràng, là tôi đã bóc nhầm gói bim bim của người chơi ấy, là tôi tự tiện ăn và chính tôi thế hệ là cái đứa vô duyên khó hiểu trong chuyện này. Tôi tớn tác dancing xuống toa nhằm kiếm tìm bé dại có mái tóc đuôi bò ngồi cạnh mà ăn hại.Trên đường về nhà bà, tôi kể chuyện đáng trinh nữ cho anh tôi và đứa em họ. Hai người cười ngặt nghẹo, còn tôi thì nóng mặt cực kì. Về tới nhà bà, tôi ủ rũ tiếp, phần do chuyến đi, phần do câu chuyện lúc trước. Tối thấy ăn năn nhưng mà chẳng biết làm sao. Bỗng nhiên ngoài sân có tiếng người. Trời ạ, tôi như chôn chân khi nhìn thấy mái tóc đuôi bò và ánh mắt đầy nghịch ngợm đối diện, rất thân thuộc. Không phải ai khác, đó chính là hero lúc trước, mà nó, Hiền cũng chính là đứa bên cạnh nhà bà tôi. Bà tôi nghe chuyện cũng cười tôi, đứa cháu ngốc hay quên.Sau chuyến tàu hấp dẫn ấy, tôi đã có một người người chơi thế hệ ở quê. Chúng tôi càng chơi càng thấy rất hợp nhau, như thị hiếu ăn bim bim chả hạn! Tình người chơi của chúng tôi đã chính thức mở đầu trong một cảnh ngộ khác lạ và đáng nhớ như thế đấy.Bài văn mẫu 13Tình người chơi là một trong những điều cần thiết nhất đối với mỗi người. Nó đi cùng ta qua nhiều năm tháng và ngày bữa nay, khi đã trưởng thành, em thế hệ cảm thu được hết những giá trị của tình người chơi đã mang lại cho mỗi chúng ta. Với em thì tình người chơi đẹp nhất chính là tình người chơi của thời học trò vì khi ấy, chúng ta chỉ là những đứa trẻ thơ ngây, không chút tạp niệm và không có bất kỳ điều gì liên quan đến tình người chơi. Khi ấy, chúng ta thân mật với nhau vì tình cảm thực thụ xuất hành từ chính trái tim của mình nhưng mà không hề suy tính. Và em cũng có rất nhiều những kỉ niệm khó quên với Linh- người người chơi thân trong suốt những năm đi học của mình.Linh cùng em là nhị người người chơi thân với nhau từ khi còn học lớp tứ. lúc nào nhị đứa cùng đi cùng nhau trên khắp mọi nẻo đường, cùng đi học, cùng đi ăn vàng, thậm chí là cùng nhau trốn bác mẹ để đi chơi. Và có nhẽ gây tuyệt hảo nhất trong em là có lần chúng em đã cùng nhau đi chơi, tụ hợp ở nhà một người người chơi cả ngày cùng với nhị người người chơi khác cùng bàn. Buổi sáng, em và Linh cùng nhau đi tầm thường một chiếc xe đạp, mỗi người gánh vác mang một thứ đồ đi cùng: em thì mang khoai lang, Linh mang bột mỳ. Đến nơi nhị người người chơi kia đã đến đó từ trước, chúng em cùng nhau bật đĩa nhạc thế hệ mua và tập dancing theo những nhóm dancing trên màn hình và thu âm những ca khúc nhưng mà chúng em đã hát theo. Có thể nói là vui biết chừng nào, vì có nhiều lúc phiên bản thân chúng ta cũng có những điều nhưng mà chúng ta muốn làm mà chẳng thể, chỉ khi có những người người chơi thân ở cạnh mình, có cùng những ý nghĩ với mình thì tình cảm ấy nghĩ suy ấy thế hệ được biểu hiện hết tất cả.(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({})Hát hò hoàn thành, tất cả cùng nhau nấu bếp. Chỉ là những đứa trẻ nên tất cả cùng làm những món ăn dễ chơi như: khoai lang tẩm bột và bánh đa cùng tương ớt. những món ăn đó đã giúp mấy đứa trẻ gần nhau hơn và đó là lần trước tiên chúng em đã cùng nhau nói lên mơ ước của mình. Những mơ ước tuy giản dị mà không phải lúc nào cũng nói cùng với phụ vương mẹ nhưng mà chỉ có thể hàn ôn cùng với những người người chơi. Và cho đến tận hiện thời, có người đã đi theo đúng nghĩ suy của mình lúc đó cũng có những người không theo đoạn đường ấy mà mỗi lần nhớ lại em vẫn luôn cảm thấy xúc động.Tình người chơi đẹp nhất là khi nhưng mà chúng ta luôn có xuất hành điểm từ chính trái tim và tấm lòng của mình. Theo thời kì, nhân loại sẽ dần bự lên mà những kỉ niệm của chúng ta thì vẫn còn mãi cho đến tận hiện thời. Do thế vì thế chúng ta ai cũng nên học cách yêu thương những kỉ niệm để có thể không ăn năn do đã để thời kì trôi qua một cách lập cập nhưng mà không đọng lại được bất kỳ một điều gì.Bài văn mẫu 14Tôi và Hân là đôi người chơi thân ngay từ thuở mẫu giáo. Chúng tôi gắn bó đi học và bự lên cùng nhau. Mối quan hệ của chúng tôi thân mật và gắn bó. Chúng tôi có nhiều kỉ niệm và khó quên nhất là khi chúng tôi biện hộ nhau vào giờ giải lao trong trường.Chuyện xảy ra cũng đã 5 năm mà tôi vẫn còn nhớ mãi. Buổi sáng đẹp của mùa xuân, không khí rét mướt, chúng tôi đi dạo trong vườn hoa của trường. Vườn có nhiều hoa đẹp như hoa cúc tiến thưởng đẹp, nhiều cánh và có mùi thơm nhẹ. Tôi thế hệ hỏi Hân:- Hân ơi, xem kìa, hoa cúc thế hệ đẹp làm sao!Hân bĩu môi:- Nhìn rất phổ biến. Không bằng huê hồng vì huê hồng là chúa tể của các loài hoa.Tôi và Hân mải miết tranh cãi vì ai cũng có lý của mình. Cả nhị từ tranh cãi bởi vậy biện hộ nhau và thủ thỉ bự tiếng. Chưng bảo vệ thấy vội lại gần chúng tôi:Hai cháu ơi, chưng đã nghe nhị cháu tranh biện về vẻ đẹp của hoa rồi. Hiện nay chưng nói thế này xem có lý không: “Hoa nào cũng có vẻ đẹp riêng, chẳng thể so sánh hoa nào đẹp hơn. Chúng ta cùng nhau chăm nom để hoa mãi tươi đẹp”.Sau khi chưng bảo vệ cất tiếng, tôi và Hân không còn biện hộ nhau nữa nhưng mà trở thành lạng lẽ. Chúng tôi đều biết lỗi của mình mà đều hậu đậu về khi biểu hiện tình cảm. Khi chưa biết nói thế nào với cậu ấy. Hân quay sang cười làm hòa với tôi:- Mình xin lỗi nhé! Mình nóng nảy quá.Tôi nhanh nhẹn cười nhẹ:- Không! Mình cũng sai rồi. Đáng lẽ nên nghĩ suy hơn trước khi nói.Trước mắt chúng tôi là vườn hoa đẹp với nhiều dung nhan màu của các loài hoa đua nhau khoe dung nhan. Cả nhị chúng tôi cùng vui tươi, cười đùa. Bằng hữu dù thân mật tới mấy cũng chẳng thể tránh khỏi việc mâu thuẫn, tranh cãi. Chúng ta cần biết kìm giữ và học cách bao dong để gìn giữ tình người chơi đẹp.Bài văn mẫu 15Mỗi người khi bự lên đều bỏ lại phía sau mình một quãng thời kì thơ dại với biết bao thú vui nỗi bi đát Với em, kỉ niệm về tình người chơi với Mai trong một lần em không làm bài tập về nhà năm lớp 3, có nhẽ em sẽ không bao giờ quên được trong cuộc đời của mình.Em vẫn nhớ như in về sự việc đã xảy ra ngày hôm đó. Gia sư giao bài tập về nhà là viết đoạn văn mô tả không khí ngày hội ở quê em. Bởi say mê chơi nên cả buổi chiều em đã mài miệt theo đám người chơi trong khu phố với những trò chơi như dancing dây, bịt mắt bắt dê… Khi về nhà buổi tối, em đột nhớ còn bài tập trên lớp mà do mệt và bi đát ngủ nên em không muốn làm. Bỗng nhiên đột, em nghĩ tới Mai. Đó là người người chơi thân nhất của em trên lớp, người chơi hiền hậu và rất chuyên cần học bài. Tất cả những bài tập giáo viên giao về nhà, Mai đều làm chú ý và chú ý. Em đã nghĩ: “Sáng mai mình chỉ cần lên lớp mượn Mai chép là hoàn thành”.Sáng hôm sau, em tới lớp thật sớm và Mai cũng vừa hay bước vào. Em đã ra mượn vở Mai để chép. Thấy người chơi có chút ngập dứt, em đã nói:- Cậu yên ổn tâm đi, nếu cô có đánh giá thì chắc chỉ chấm vài người chơi. Nếu gọi tớ thì chắc sẽ không gọi cậu lên bảng nữa đâu.Rồi Mai đưa vở cho em. Tranh thủ chút thời kì trước giờ vào lớp, em đã nhanh nhẹn chép. Tiếng trống trường vang lên, giáo viên vào lớp với thú vui dịu dàng. Tới phần đánh giá bài cũ, khi cô gọi tên em và Mai lên bảng, chúng em đã nhìn nhau lúng túng.Sau khi đọc hoàn thành bài tập của nhị đứa, cô đã gọi chúng em đứng dậy và nét mặt cô nghiêm nghị:- Hai con hãy cho cô biết, ai là người chép bài của người chơi?Mai quay sang nhìn em với ánh mắt như muốn em nói ra sự thực. Nhưng nghĩ tới việc nếu bác mẹ biết được em không làm bài tập đã khiến em lúng túng. Em cứ đứng yên như vậy. Bỗng nhiên Mai thông báo: “Thưa cô, là em ạ!”.Gia sư nhìn Mai rồi nói:- Con hãy về viết phiên bản kiểm điểm và xin chữ kí phụ huynh cho cô.Cả tiết học, Mai im yên và không nói gì. Trong tâm khảm em lúc này với biết bao nghĩ suy, em đã ích kỉ chỉ nghĩ tới phiên bản thân mình, em ăn năn do đã nói láo giáo viên và khiến Mai bị liên quan. Tới cuối tiết học, em đã lên chạm mặt giáo viên và nói ra sự thực. Sau đó cô đã gọi cả nhị chúng em lên và nhắc nhở: “Trong học tập, nhị con giúp nhau văn minh đó là điều tốt mà cho người chơi chép bài là khiến người chơi ỉ lại trong học tập. Người chơi Vy đã dũng mãnh nhận ra tội vạ của mình. Lần này cô bỏ dở và mong con lấy đó làm bài học cho mình”.Em quay sang Mai và nói lời xin lỗi. Tình người chơi gắn bó của chúng em trong ba năm qua, suýt nữa do sự ích kỉ của em đã phá hỏng. Chúng em nhìn nhau và cười thật tươi. Trong biết bao kỉ niệm, tình người chơi của chúng em đã có lúc trải qua những kí ức không vui như thế.Tình người chơi của chúng em ngày một thân mật và gắn bó. Em và Mai đều luôn nỗ lực học tập thật tốt. Những bài tập khó, chúng em cùng nhau bàn thảo và tự làm bài của mình. Mỗi lần nhớ lại kỉ niệm đó, em đều tự nhắc nhở mình phải sống chân thực và phải cố gắng học tập bằng chính công trạng của mình.Bài văn mẫu 16Trong hành trình trưởng thành, đồng hành cùng mỗi người không chỉ là gia đình nhưng mà còn có cả những người người chơi tốt. Mỗi người người chơi lại để lại trong trái tim ta những kỉ niệm không giống nhau. Có một người người chơi nhưng mà em luôn nhớ mãi là Quỳnh. Nhớ về cô người chơi thân ngày ấy bao kỉ niệm lại ùa về. Trong đó có một kỉ niệm em mãi mãi không bao giờ quên.Chuyện xảy ra khi em học lớp ba. Đó là kỉ niệm về Quỳnh – người người chơi ngồi cùng bàn với em. Em và Quỳnh chơi rất thân với nhau, luôn hỗ trợ nhau trong những lúc gian truân. Gần cuối niên học năm ấy, em bị đau ruột thừa, nhập viện trong một thời kì dài nên phải nghỉ học hàng tuần liền chẳng thể tới trường. Bài học trên lớp đều bỏ qua. Một hôm giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho mẹ em bảo cần nhờ các người chơi chép bài cho để khi quay lại học không bị bỡ ngỡ. Nhưng mẹ và em nghĩ suy một hồi cũng không biết phải nhờ ai. Em lo ngại trước kỳ thi sắp đến sau khi ra viện. Nhà em ở tận làng cách trường học rất xa, lại không gần nhà người chơi nào trong lớp.Bất thần, tối hôm ấy em thấy Quỳnh khoác áo tơi, lặn lội đạp xe tới bệnh viện. Thì ra người chơi ấy chủ động nhận biên chép bài cho em, muốn hỗ trợ em học tập. Nhà Quỳnh ở khá xa nhà em nên mẹ em lo ngại hỏi:- Cháu đi như vậy bác mẹ có biết không?- Dạ, cháu xin phép bác mẹ rồi ạ. Ba má cháu cũng đồng ý cho cháu hỗ trợ người chơi. Quỳnh lễ độ thưa.Sau đó, mẹ dặn nhị đứa chúng em ở đây chờ mẹ một lát mẹ về lấy sách vở. Quỳnh hỏi thăm vết mổ của em rồi giảng lại cho em bài học sáng nay ở lớp. Em vẫn còn nhớ như in hình ảnh cô người chơi nhỏ bé bé dại đi đi lại lại phòng bệnh hôm ấy, vừa đi vừa giảng bài, trôi chảy như giáo viên giảng vậy. Suốt thời kì em nghỉ học nằm lại bệnh viện để theo dõi, ngày nào Quỳnh cũng tới với em. Có những hôm trời mưa mập giàn giụa, không ngại đường xa, Quỳnh vẫn nhờ bác mẹ đưa tới.Mẹ em đi làm cả ngày, song song phải chăm nom đứa em gái thế hệ vừa tròn nhị tuổi nên rất nặng nhọc. Có những ngày tối muộn mẹ thế hệ vào viện với em. Quỳnh biết được điều đó, sợ em bi đát nên ngày nào thấy mẹ đến muộn người chơi ấy sẽ ngồi mãi ở đó, thủ thỉ với em. Thời gian hỗ trợ em, cô người chơi bỏ nhập cuộc hết lớp học tiếng Anh, lớp học bọn piano nhưng mà mình yêu mến. Nhìn những dòng chữ ngay ngắn trong trang vở của mình, em thấy cảm động cực kì. Nhờ có Quỳnh nhưng mà em có thể bắt kịp các người chơi trong lớp, không chạm mặt gian truân khi quay lại học.Mẹ em nói với em rằng:- Quỳnh là một cô nhỏ bé ngoan, một người người chơi tốt. Con phải ghi nhớ những gì người chơi ấy đã hỗ trợ mình.Em hiểu lời dặn của mẹ, càng hiểu hơn tình cảm của cô người chơi tốt bụng. Sau lần ấy, chúng em càng trở thành thân mật với nhau hơn, luôn nỗ lực cùng nhau học tập văn minh.Cho tới tận bữa nay, em và Quỳnh vẫn là những người người chơi tốt của nhau . Kỉ niệm ngày đó là một kỉ niệm đẹp khó quên đi về tình người chơi của chúng em. Chúng em luôn trân trọng và gìn giữ tình cảm đó.Bài văn mẫu 17Mỗi người người chơi là một món vàng quý giá. Bên anh em chúng ta có thật nhiều kỉ niệm. Em có một kỉ niệm thật vui với người người chơi thân của mình, đó cũng là kỉ niệm khó quên nhất trong lòng em.Đó là từ hồi em học lớp nhị, hồi đó em và Lan là người chơi thân cùng một lớp, nhị đứa đi học, đi chơi hay làm gì cũng đều có nhau. Lan thì thích búp bê còn em thì thích đọc sách, khác lạ là những cuốn truyện thiếu nhi, nhị đứa mỗi người mỗi thị hiếu vậy đó. Em còn nhớ hôm đó là ngày sinh nhật mình, Lan đã dành hết số tiền cậu ấy tùng tiệm được mua tặng em những cuốn truyện hay. Mở món vàng ấy ra, em vui và hạnh phúc lắm, Lan là người luôn hiểu và dành cho em nhiều điều hoàn hảo. Trong hộp vàng sinh nhật hôm ấy còn có một bức thư có lời chúc mừng sinh nhật kèm lời tạm thời biệt. Lan bảo, tương lai người chơi ấy phải cùng gia đình chuyển vào Nam sống, những ngày qua cậu ấy cố giấu do sợ em bi đát. Đây là món vàng sinh nhật cũng là món vàng chia tay, cậu ấy còn kì vọng em sẽ luôn nhớ và viết thư thường xuyên cho cậu ấy. Hôm đó, em vừa vui, vừa bi đát. Vui do món vàng xinh tươi thu được, bi đát do phải chia tay người người chơi từng gắn bó xưa nay. Với em, Lan là một người người chơi tốt, em luôn trân trọng tình người chơi ấy với Lan.(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({})Hiện nay, tuy nhị đứa xa nhau về khoảng cách mà vẫn thường xuyên hỏi han nhau về học tập cũng như cuộc sống. Cậu ấy vẫn còn nhớ những thị hiếu ngày xưa ấy và gửi tặng em những cuốn sách hay. Em cảm thấy mình thật may mắn do có được người người chơi như Lan.Bài văn mẫu 18Em và Nga là người chơi thân, chơi với nhau từ hồi bé dại cho tới hiện thời, do nhà nhị đứa là láng giềng của nhau. Chúng em có nhiều kỉ niệm vui bi đát cùng nhau. Có một kỉ niệm năm lớp 4 nhưng mà cho tới hiện thời em vẫn còn nhớ mãi.Hôm đó là sinh hoạt lớp vào cuối tuần. Sau khi lên tiếng những ưu, thiếu sót và thắng lợi của lớp trong tuần, người chơi lớp trưởng cùng giáo viên tiến hành giải quyết một chuyện cần thiết. Chuyện là bữa nay người chơi Mai- cô người chơi ngồi cùng bàn với em có mang theo tiền để đóng học tổn phí, mà rủi ro bị mất. Mặc dầu đã tìm khắp sách vở bàn ghế vẫn tìm không ra. Cô đòi hỏi Mai đứng dậy kể sự việc, Mai thuyết trình:- Dạ thưa cô, do ba mẹ em có chút công tác phải đi công việc nên ba mẹ có đưa tiền bảo em cầm theo để đóng học tổn phí vì ba mẹ không lên được. Em đã cất giữ rất chú ý mà nhưng mà vẫn mất. Em kiên cố là mất trong lớp này.Cô bảo:- Em đã tìm kỹ chưa? Sao em lại kiên cố như vậy, chúng ta phải lưu ý mọi trường hợp có thể xảy ra em ạ.Lúc này Mai hướng mắt về phía tôi bằng vẻ giận dữ:- Em kiên cố là mất trong lớp này, ai cũng biết là nhà Lan nghèo, người chơi ấy chắc thấy em có nhiều tiền nhưng mà nổi lòng tham rồi lấy cắp của em đó cô.Tôi nghe hoàn thành lần thần, hốt hoảng, nước mắt cứ thế nhưng mà rơi, tôi cảm nghĩ như mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, thật lúng túng.Lúc này, chắc do hiểu được nghĩ suy của tôi hoặc do bực trước hành động của Mai, Nga giơ tay đứng dậy phát biểu:- Dạ thưa cô và cả lớp, theo em, người chơi Mai nói như thế là vô căn cứ ạ. Em biết là nhà Lan còn nhiều gian truân mà chơi từ bé dại, em biết Lan là người người chơi tốt. Các người chơi cũng thấy đấy: thứ nhất, Lan luôn hỗ trợ các người chơi trong lớp rất tình nguyện khi ai có gian truân. Thứ nhị, dù nghèo mà Lan là người rất tự tôn, những món vàng lớp trao người chơi ấy luôn khước từ nhận do nghĩ còn nhiều người chơi khác cần hỗ trợ hơn. Thứ ba, từ trước tới nay người chơi ấy luôn chân thực và chính trực.Nghe nói hoàn thành cả lớp đều vỗ tay đồng ý, lúc này dù rất sợ mà bằng sự trấn an ấy tôi cảm thấy mình được ân cần và bảo vệ. Đang bàn thảo, bàn thảo thì đột chưng bảo vệ trường đi vào và lên tiếng một người chơi học trò được một chiếc ví bé dại trong đó có một số tiền, nếu ai mất thì lại chạm mặt chưng để nhận. Lúc này, Mai được giáo viên cho phép chạm mặt chưng bảo vệ, qua xác minh số tiền và nhận mặt chiếc ví thì biết đó là của Mai thật. Lúc này cả lớp thế hệ nhẹ nhàng, thế ra do khoá kéo cặp không chú ý nên Mai đã để rơi chiếc ví khi chạy vội vào lớp, một em lớp dưới nhặt được gửi chưng bảo vệ.Khi hoàn thành xuôi mọi chuyện, Mai xin lỗi tôi do sự hiểu lầm này, còn tôi và Nga chỉ biết nhìn nhau cười.Ra về tôi cảm ơn Nga do đã dũng mãnh đứng lên bảo vệ mình. Nga luôn hiểu và thương tôi nhất. Từ đó tình người chơi chúng tôi thêm khắn khít và gắn bó hơn, dù chạm mặt gian truân gì cũng đều hỗ trợ nhau vượt qua.Bài văn mẫu 19Mỗi người người chơi trong đời luôn là điều quý giá nhưng mà chúng ta có được. Bằng hữu luôn đồng hành và cùng ta học tập, vui chơi, trò chuyện, chia sẻ những thú vui, nỗi bi đát. Và điều khó quên nhất chắc có nhẽ là những kỉ niệm nhưng mà chúng ta có cùng người người chơi ấy. Em cũng có một kỉ niệm cực kì hấp dẫn và đầy cảm động với người người chơi thân.Người người chơi ấy tên là Lan, chúng em quên nhau trong dịp hoạt động đội liên trường. Chúng mình sống ở nhị xã không giống nhau mà khoảng cách ấy không làm giảm đi sự thân mật và tình cảm hài đứa dành cho nhau. Thỉnh thoảng, em vẫn thường đạp xe qua nhà Lan để học tập lẫn nhau và vui chơi.Hôm đó, là sinh nhật em, mọi người đã tới đông đủ mà mãi vẫn không thấy Lan đâu. Mình rất lo ngại cho cậu ấy, dù vui tươi cùng những người người chơi trong lớp nhưng mà dạ vẫn hồi hộp không yên ổn. Cứ đinh ninh là Lan tới trễ mà tới cuối tiệc sinh nhật, khi mọi người đã dần về hết nhưng mà Lan cũng chưa tới, mình trách Lan do là người chơi thân nhưng mà lại quên đi ngày sinh nhật mình mặc dầu trước đó mình có gửi lời mời đến cậu ấy.Đang bi đát lòng thì có tiếng chuông của réo, mình chạy ra mở cửa thì thấy Lan đứng đó. Em lập cập mời Lan vào nhà, vừa lo ngại hỏi:- Sao cậu đến muộn thế này? Cậu đi bộ đến nhà tớ à?Lan khẽ gục đầu tỏ sự đồng ý rồi bảo:- Tớ đi trên đường thì xe bị hư, vòng quanh đó không có quán lại sợ trễ nên tớ gửi xe nhà người quen rồi lập cập đi bộ đến. Vậy nhưng mà lại trễ mất tiệc của cậu rồi. Mình xin lỗi.Giờ em thế hệ hiểu ra mọi chuyện, thế ra em đã trách lầm cô người chơi ấy. Mở hộp vàng Lan tặng, em càng xúc động hơn khi đó là nhị quả xoài bự.Lan bảo:”Cậu còn nhớ không, đây là nhị quả xoài nhưng mà lần xuống nhà tớ chơi cậu đã bảo là rất thích chúng đấy. Hồi đó nó còn bé dại nhưng mà giờ nó bự thế này rồi đấy. Đây là món vàng tớ đã chăm nom và dành riêng cho cậu đấy”Em lúc ấy xúc động tới rơm rớm nước mắt, Lan vẫn như vậy, vẫn chú ý và tận tình, luôn ân cần tới những điều bé dại nhặt nhất. Em ôm ấp Lan rồi cảm ơn cậu ấy trong hạnh phúc vô hạn.Bên cạnh Lan, em luôn cảm thu được sự rét mướt từ cậu ấy. Cho tới hiện thời, nhị đứa may mắn được học tầm thường lớp khi vào cấp nhị, chúng em lại ngày một thân mật hơn. Hy vọng tình người chơi chúng em sẽ mãi bền lâu.Bài văn mẫu 20Hồi còn học lớp Hai, tôi và Thảo Vy là đôi người chơi rất thân. Một hôm, tôi và Vy rủ nhau ra sức viên dạo mát. Nơi đó, chúng tôi đã có một kỉ niệm khó quên.Khi ông mặt trời thức dậy, ánh nắng chan hoà rải trên khắp cành cây, kẽ lá. Tôi và Thảo Vy đã có mặt ở công viên. Chúng tôi đi dạo vườn hoa, hít thở không khí trong sạch. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một khóm hải đường đang nở hoa. Màu đỏ rực của hoa chen lẫn màu lá xanh mơn mởn của lá. Cánh hoa mềm nhũn như nhung, nhuỵ hoa túm ở giữa trông thật quý phái. Tôi dừng lại reo lên:– ồ! Hoa đẹp quá!Thảo Vy cũng dừng lại ngắm hoa mà lại lắc đầu nói:– Hoa hải đường này làm sao đẹp bằng huê hồng.Thảo Vy đưa tay yêu thương một đoá hồng đã khoe dung nhan ở cạnh đấy. Tôi tỏ vẻ không đồng ý với quan điểm của Vy. Tôi đưa ra lí lẽ:– Hoa hồng đẹp mà không sang trọng bằng hoa hải đường. Nhờ có những khóm hải đường nhưng mà công viên thế hệ thêm đặc sắc, xinh tươi”.Vy hỏi lại tôi– Thế người chơi không nghe người ta nói: “Hoa hồng là chúa của các loài hoa” hay sao?Cuộc tranh biện không phân thắng phụ, ai cũng đưa ra lí lẽ để bảo vệ quan điểm của mình. Ai cũng cho mình nói đúng. Bỗng nhiên chưng bảo vệ đi ngang qua nghe được chuyện, chưng dừng lại bảo:– Này, nhị cháu đừng tranh biện nữa. Hoa nào trồng ở đây cũng đẹp, cũng xinh. Mỗi loài hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm nom, bảo vệ chúng.Tôi và Thảo Vy đã hiểu ra. Chúng tôi cảm ơn chưng bảo vệ rồi nắm tay nhau chạy tới bãi cỏ ven biển. Bầu trời trong sạch cùng làn gió mùa xuân mát rượi làm chúng tôi cảm thấy thân thiết nhau hơn từ dạo ấy.Hiện nay chúng tôi đã bự. Mái trường THCS đang chờ đón chúng tôi. Có nhẽ tôi sẽ có nhiều người chơi thế hệ. Dù có nhiều cuộc vui hơn nữa mà những kỉ niệm xinh xắn thời thơ dại luôn mãi trong tôi.Bài văn mẫu 21Chiều, tan học, tôi lại rảo bước trên đoạn đường quen, nơi nhưng mà trước đây tôi và An – một người người chơi thân mật thuở bé dại của tôi có bao nhiêu là kỉ niệm, vui có, bi đát có. Nhưng có nhẽ kỉ niệm về ngày An dạy tôi chạy xe đạp làm tôi nhớ mãi…Ngày ấy, An sống cùng bà ngoại ở cạnh nhà tôi, vì An là con gái nên chúng tôi cũng dễ ợt trở thành thân mật với nhau. An là một cô nhỏ bé rất xinh tươi, hay cười và hơn tôi rất nhiều điều khác. An có một làn da nâu với mái tóc ngắn so le khiến cô nhỏ bé trở thành khỏe mạnh. Tôi yêu thích An ở sự khỏe mạnh – An chưa lần nào khóc!Sáng nào cũng thế, An đều qua nhà tôi và rước tôi đi học. Không phải nhà tôi không có xe nhưng mà chỉ do tôi không biết chạy xe đạp. Cứ như thế nhưng mà An chở tôi mấy năm liền. Cho tới những ngày cuối cấp 1, đó là ngày cuối tuần, tôi đứng trông mãi nhưng mà không thấy An tới. Thế là tôi bèn đi qua nhà An xem cô nàng có ngủ quên hay không. Tới nhà thì bà ngoại An bảo rằng An đã đi học rồi. Tôi mở đầu thấy nóng rơ trong người. Và tôi đi bộ tới trường với sự khó chịu. Có nhẽ lúc bé dại tôi là cô nhỏ bé được nâng niu nên tôi hay tỏ ra tức giận khi có việc không hợp ý mình. Giờ nghĩ lại thấy mình thật quá quắt!!Tới lớp, tôi tiến về An liền.– An! Sao hồi sáng An không rước Chi? Để Chi đi bộ đau chân rồi nè!!An vẫn mặc nhiên và nói với vẻ nghiêm khắc:– Sau này An sẽ không chở Chi đi nữa đâu! Chi bự rồi chứ còn nhỏ bé gì đâu. Sáng mai An sẽ chỉ cho Chi chạy xe đạp!An nói bấy nhiêu rồi đi ra ngoài, tôi cũng chả nói được điều gì. Sáng hôm sau, An mở đầu tập cho tôi chạy xe. Tôi rất nhát nên khi leo lên xe, đạp được nhị, ba vòng đã té. Cứ như thế, tôi không chịu được nữa, tôi mở đầu khóc.– Chi không tập nữa đâu, ngã đau lắm!!– Ngã đau thì cứ khóc, khóc hoàn thành phải đứng lên nhưng mà tiếp tục. Nếu không sẽ thất bại mãi đấy.Câu nói lúc này của An khiến tôi có thêm động lực, tôi mở đầu luyện chạy xe đạp nhiều hơn… Và rồi tôi đã thắng lợi. Hôm ấy tôi sang nhà An để khoe kết quả của mình. Thế mà, tôi đã rất bất thần khi biết rằng ba mẹ An đã rước An ra Hà Nội. Tôi như chơi tin vào sự thực nữa. Và tới bấy giờ tôi thế hệ hiểu được câu nói của An ” sẽ không chở Chi đi học nữa “… Tôi đứng im, nước mắt đột nhiên rơi.Ngày bữa nay, tuy mỗi đứa đã mỗi nơi, mà tôi vẫn không sao quên được hình bóng của An. Tuy đó chỉ là một kỷ niệm bé dại mà nó sẽ mãi mãi là một kỉ niệm – một kinh nghiệm sống trong đời tôi: “Ngã đau thì cứ khóc, khóc hoàn thành phải đứng lên nhưng mà tiếp tục”. Giờ này nơi đâu đó, chắc An cũng đang nghĩ về tôi.Bài văn mẫu 22Trong mỗi người chúng ta, chắc hẳn ai cũng có riêng cho mình những tình người chơi đẹp và cao tay. Ngoài ái tình trai gái, tình thương của phụ vương mẹ thì tình người chơi cũng là một thứ rất linh nghiệm. Và tình người chơi thường đẹp nhất ở thời học trò, thời khoác lên mình những chiếc áo trắng bốp trong mái trường đầy mến thương.Tôi cũng đã từng có và đang có một tình người chơi rất đẹp từ thời học trò tới nay. Cậu ấy tên là Vinh, chúng tôi cũng đã có được rất nhiều kỉ niệm chẳng thể nào quên, kỉ niệm về một tình người chơi rất đẹp, đẹp mãi cho tới tận hiện thời. Tôi và Vinh được phân ngồi cùng nhau, những ngày đầu ở ngôi trường thế hệ cái gì cũng xa lạ, các người chơi cũng vậy.Trước đó tôi và Vinh hoàn toàn không quen biết nhau mà có nhẽ nhị cô nhỏ bé cùng tuổi xa lạ với ngôi trường thế hệ nên dễ ợt quen nhau hơn, tôi và Vinh cùng nhau học bài, cùng nhau san sẻ những câu chuyện trong cuộc sống và dần trở thành thân mật với nhau. Song, có nhẽ sự kiện tôi sắp kể sau đây là chất keo gắn chặt tình người chơi nhị đứa.Trước kì thi cuối kì gần một tháng tôi bỗng ngột bị sốt nên phải nghỉ học và nằm viện hơn một tuần liền. Bởi trong thời kì bị nhỏ xíu sức khoẻ của tôi rất yếu nên không đủ sức làm bất kỳ việc gì, kể cả học. Các người chơi trong lớp và người nhà họ hàng tới thăm tôi làm tôi thấy vui hơn mà cũng không bớt lo ngại do ngày thi đã gần kề nhưng mà mình chẳng thể học hành gì với tình trạng sức khoẻ như vậy.Trong suốt một tuần tôi nằm viện đó, dù còn phải làm đề cương các môn và ôn thi mà có thời kì thảnh thơi là Vinh tới thăm và chơi với tôi, hiếm người chơi sẽ đọc cho tôi nghe vài nội dung ôn thi dễ nhớ và không quên khuyên tôi nghe lời chưng sĩ để lập cập khỏi bệnh, quay lại đi học. Rồi ngày tôi ra viện cũng tới, quay quay về lớp học ôn thi cùng các người chơi mà thực thụ vì nghỉ học khá lâu, tôi bị hổng tri thức rất nhiều, trước đây tôi hiểu rất nhanh những điều cô giảng mà sau hơn một tuần nghỉ nhỏ xíu, những gì cô đang giảng kia thật khó hiểu và lạ lẫm. Vinh thấy tôi như vậy cũng rất lo ngại cho tôi và hẹn sang nhà tôi cùng tôi ôn thi. Vậy là sau đó hôm nào Vinh cũng mang sách vở sang nhà và giúp tôi ôn thi không quản đường xa.Nhờ Vinh, tôi dần lấp đầy tri thức nhưng mà mình bị hổng và dần cảm thấy tự tín hơn trước kì đánh giá sắp đến. Rồi có một hôm tôi và Vinh hứa nhau ôn thi buổi cuối do còn một đôi chỗ tôi chưa hiểu mà lại rất cần thiết, trời mưa mập giàn giụa. Tôi cứ nghĩ rằng Vinh sẽ không đến đâu vì chẳng ai dại gì nhưng mà ra ngoài đường vào ngày mưa gió như vậy. Tôi hơi bi đát do có một đôi chỗ chưa hiểu mà ngày thi lại kề cận sắp đến, vậy nhưng mà Vinh lại sinh ra trước cổng nhà trong bộ áo tơi ướt đầm làm tôi vừa mừng vừa lo.Tôi đưa khăn cho Vinh lau và bảo cậu thay bộ xống áo thế hệ do sợ cậu dính nước mưa sẽ bị nhỏ xíu. Lúc tôi hỏi do sao thời tiết xấu như vậy cậu vẫn đến nhà tôi thì Vinh nói với tôi rằng đã hẹn với tôi sẽ giúp tôi ôn thi thì nhất mực cậu sẽ giữ lời. Trời mưa mập như vậy, đường đến nhà tôi lại xa nhưng mà cậu vẫn tới khiến tôi cảm động cực kì. Hôm đó Vinh giúp tôi ôn bài đến tận khuya và cậu ngủ lại nhà tôi. Chúng tôi hẹn cùng nhau ôn thi thật tốt và đạt kết quả cao. Tôi thầm cảm ơn cậu cực kì, do nhờ có Vinh giúp tôi học nhưng mà kỳ thi của tôi xong tốt đẹp và đạt kết quả cao.(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({})Tình người chơi sẽ rất đẹp một khi mỗi người xoành xoạch có nghĩ suy mến thương, trân trọng người chơi của mình. Thời gian sẽ trôi qua nhanh nhưng mà chẳng thể đủng đỉnh lại hay dừng lại, sẽ không đợi bất kì ai, bất kì điều gì. Chính do vậy mỗi chúng ta cần phải biết quý trọng tình người chơi, để cho tình người chơi luôn được giữ vững, xoành xoạch đẹp mãi trong lòng mỗi người. Tới hiện thời tôi vẫn chẳng thể nào quên được kỷ niệm ngày hôm đó, nhờ có Vinh nhưng mà những năm tháng trung học của tôi trở thành thật đẹp, thật hồn nhiên và trong sạch.Bài văn mẫu 23Tôi và Quỳnh quen biết nhau từ những ngày nhị đứa còn học mẫu giáo. Ngày ngày gắn bó với cô người chơi bé dại xinh làm cho tình người chơi giữa chúng tôi cứ bự dần lên và thân mật, khắn khít với nhau từ lúc nào chẳng hay. Giữa nhị đứa đã có rất nhiều kỉ niệm, mà khó quên nhất đối với tôi lại chính là lần nhị chúng tôi biện hộ nhau khi ở vườn hoa trong trường vào giờ giải lao.Chuyện cách đây đã ba năm mà cho tới hiện thời tôi vẫn còn nhớ như in. Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí rét mướt, chúng tôi tha biển hít thở bầu không khí trong sạch. Vườn trường có nhiều dung nhan hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc tiến thưởng. Nó nhiều cánh, nhì ở giữa, cánh hoa mềm nhũn xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật xinh tươi, dung nhan hoa màu tiến thưởng đặc sắc. Tôi nói:- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc thế hệ đẹp làm sao!Quỳnh bĩu môi:- Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng huê hồng. Hoa hồng là chúa tể của các loài hoa.Tôi và Quỳnh mải tranh biện với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và hợp lý cả. Suốt thời kì đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, chưng bảo vệ lại gần chúng tôi:- Này nhị cháu, từ nãy tới giờ chưng đã nghe nhị cháu tranh biện với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Hiện nay chưng nói cho nhị cháu nghe nhé: “Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm nom cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác”.Khi chưng bảo vệ đã đi xa, bầu không khí đã dịu lại, tôi và Quỳnh không biện hộ nhau nữa nhưng mà chuyển sang một trạng thái lạng lẽ tới đáng sợ. Có nhẽ cả nhị đứa chúng tôi đều hậu đậu về trong cách biểu hiện tình cảm, chưa biết phải mở lời như thế nào sau trận tranh biện nảy lửa mới rồi. Được một lúc Quỳnh quay sang cười làm hoà với tôi:- Mình xin lỗi nhé, lúc nãy mình nóng quá!Tôi nhanh nhẹn xua tay:- Không mình thế hệ là người nóng tính, đúng ra mình nên đợi Quỳnh thanh minh hoàn thành rồi thế hệ thông báo.Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ nhường như đẹp hơn rất nhiều. Hai đứa chúng tôi cùng cười vui tươi với nhau. Bằng hữu thân mật là như thế đấy, giây trước còn biện hộ nhau nảy lửa, giây sau đã lại có thể như chơi có chuyện gì. Làm người chơi với nhau thật sự chẳng thể tránh được những tranh biện, mà điều cần thiết là chúng ta cần phải học cách hiểu nhau, học cách bao dong và do nhau nhiều hơn nữaBây giờ chúng tôi đã bự. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ dại vẫn đọng mãi trong tôi: Một trận tranh biện ngốc xít, đổi lấy một lần hiểu nhau và biết do nhau nhiều hơn.Bài văn mẫu 24Tuấn và em là đôi người chơi thân chơi với nhau từ lúc thế hệ học lớp 2 cho tới tận hiện thời. Bởi vậy, chúng em đã có rất nhiều kỉ niệm cùng với nhau. Trong đó, kỉ niệm nhưng mà em nhớ rõ nhất chính là vào một ngày mưa hồi cuối năm lớp 3.Hôm đó, là buổi tổng kết cuối niên học. Nhờ một niên học tập chuyên cần, nỗ lực hết mình, cả em và Tuấn đều đạt được thắng lợi học trò giỏi. Giây phút cầm giấy khen và phần thưởng trên tay, chúng em vui sướng lắm. Mãi tới lúc về, trên gương mặt chúng em vẫn chưa dứt cười lúc nào. Trên đường về nhà, vừa đi chúng em vừa chuyện trò vui tươi về những kế hoạch cho nhị tháng nghỉ hè sắp tới. Bỗng nhiên, thiên nhiên trời tối sập lại, mây đen kéo tới ảm đạm, báo hiệu một cơn giông sắp ập tới. Nhận ra điều đó, cả em và Tuấn đều cố lao nhanh về phía trước, để có thể kịp về nhà kẻo ướt mưa. Do cả nhị đều không mang áo tơi nên càng nỗ lực chạy thật nhanh khôn cùng mình. Tuy nhiên, do còn cách nhà khá xa, nên khi chúng em về tới nhà thì trời đã lại đổ mưa. Dưới màn mưa mập, cả em và Tuấn đều không có gì để che cả. Những phần thưởng vừa thu được ở trường cũng thế. Vậy là chúng em đã cởi áo khoác, bọc chúng lại rồi ôm ấp vào bụng, tránh bị ướt mưa. Và cứ thế, tiếp tục chạy về nhà. Về tới nơi, người chúng em ướt hết cả, mà những cuốn vở và tờ giấy khen thì vẫn “an ninh”. Khi đó, em nhìn Tuấn và cùng nhau cười lên thích chí. Nhìn đứa nào cũng ướt nhẹp, trông thảm như chú gà bận rộn mưa. Thật may, là lần đó không ai trong chúng em bị nhỏ xíu cả. Nếu không thì đây sẽ là một kỉ niệm có xong bi đát rồi.Từ lần đó tới nay cũng đã gần nhị năm trôi qua rồi. Nhưng thú vui và cảnh vật của sự kiện ngày hôm đó em vẫn nhớ rõ. Mong rằng, dù thời kì trôi qua, thì tình người chơi của em và Tuấn vẫn mãi giản dị và hoàn hảo như thế.Bài văn mẫu 25Từ khi xuất hiện em luôn được bác mẹ bảo ban những lời hay lẽ phải. Khi đi học, bác mẹ dặn em phải nỗ lực học tập thật tốt để tiếp chiếm được nhiều tri thức, phải biết mến thương mọi người, trân trọng những người bên cạnh. Nhất là hãy luôn nhớ anh em như chính người anh, em của mình. Và nhờ thế, em đã có một người người chơi khiến em không bao giờ quên.Hôm đó là một ngày thứ nhị đầu tuần như bao ngày phổ biến khác. Em vui tươi cất bước tới trường thật sớm, ngồi vào bàn học và tận hưởng ngày thế hệ mở đầu. Khi tiếng trống vang lên, giáo viên bước vào lớp, đi theo sau cô là một người chơi thế hệ, giáo viên giới thiệu người chơi ấy tên là Ánh ở lớp 5B chuyển sang. Người chơi ấy là một người rất hiền hậu và xinh tươi. Gia sư đã xếp người chơi ấy ngồi cạnh em và nhắc nhở em hỗ trợ người chơi ấy làm quen với môi trường thế hệ.Hai tiết học trôi qua thật vui tươi, tiếng trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã tới, cả lớp em đổ ào ra như ong vỡ lẽ tổ. Bữa nay, em ngồi yên ổn trong lớp đọc nốt quyển truyện tranh thế hệ mua. Em ngẫu nhiên nhìn sang bên cạnh Ánh, và thấy Ánh đang để ý nhìn em, em thấy vậy quay sang mỉm cười. Ánh nói “Đó là quyển truyện tớ rất muốn đọc, cậu có thể cho tớ xem cùng được không?”. Thì ra đây là quyển truyện nhưng mà Ánh thích, thế là em và Ánh cùng đọc.Chúng em chụm đầu vào đọc một cách để ý, lâu lâu lại cười phá lên do những diễn biến quá gây hài. Thật là vui, từ lúc đó chúng em không còn ngại ngần như lúc trước, chúng em thủ thỉ với nhau nhiều hơn, kể cho nhau nghe về phiên bản thân cho tới khi tiết học tiếp theo mở đầu. Hết tiết học cuối, em chào Ánh ra về, nhưng mà tâm cảnh cảm thấy rất vui sướng do có thêm một người người chơi cùng thị hiếu với mình.Ngày hôm sau khi tới lớp, em đã thấy Ánh ngồi tại đó, em vừa bước vào Ánh đã vẫy tay chào mừng em, chúng em tranh thủ chuyện trò với nhau rất nhiều, Ánh có kể qua về gia đình người chơi ấy, em cảm thấy rất thương Ánh khi nghe những lời hàn ôn đó. Em vỗ vai yên ủi, động viên người chơi ấy, và hẹn sẽ luôn là những người người chơi thật sự của nhau.Chúng em hỗ trợ nhau rất nhiều trong học tập, em yếu môn Văn nên Ánh đã chỉ dẫn em cách lập dàn ý, cách viết bài và đẽo gọt cho từng câu chữ. Ánh hơi kém môn Toán, em đã chỉ người chơi ấy cách phân tách bài toán, đưa ra hướng giải một cách nhanh nhất. Ánh và em cũng thường qua nhà nhau chơi, cùng nhau làm việc nhà, cùng nhau chăm heo, cho vịt ăn. Em còn được nghe bà của Ánh kể rất nhiều câu chuyện hấp dẫn hồi xưa, nhị đứa ngồi nghe cứ cười yêu thích.Ánh là một người người chơi rất tốt nhưng mà em cực kì quý mến. Từ ngày có Ánh là người chơi em không ngồi một mình trong lớp nữa, em mở đầu nhập cuộc nhiều trò chơi hơn, và cũng trở thành vui tươi hơn rất nhiều. Ánh đã cho em cuộc sống hấp dẫn hơn. Trong cuộc sống ai cũng có một người người chơi thân, một tình người chơi tri âm.Em luôn trân trọng tình người chơi ấy. Em thầm cảm ơn Ánh đã biến thành người người chơi thân mật và ở bên cạnh sẻ chia vui bi đát cùng em. Hãy mãi mãi là những người người chơi tốt nhé Ánh.Bài văn mẫu 26Có những người tưởng như những ngoài trái đất riêng bốn xa rời nhau ngàn dặm mà do một biến cố nào đó nhưng mà xích lại chạm mặt nhau và bên nhau. Tôi và My cũng đã có một tình người chơi với những kỉ niệm khó quên như thế.Dù học với nhau từ lớp một, mà số lần xúc tiếp và chuyện trò của tôi và My đếm trên đầu ngón tay và trong đầu tôi mặc định chúng tôi không hợp nhau. Rồi tới giữa năm lớp 4 một nỗi đau quá bự ập tới với My, nỗi đau nhưng mà nếu là tôi kiên cố sẽ gục té. Vụ tai nạn liên lạc hoảng hồn đã khiến bố cậu ấy nằm liệt giường liệt chiếu, cột trụ gia đình giờ đây đã lung lay. Thuở đầu, My không nói ra, tôi chỉ lưu ý mắt cậu ấy đỏ hoe và khuôn mặt lúc nào cũng cúi xuống chỉ tới khi Quân – một cậu người chơi lớp bên gần nhà My nói ra lớp tôi thế hệ biết. Chúng tôi cùng giáo viên thu xếp sau giờ học tới thăm gia đình cậu ấy. Ngôi nhà nằm trong một con hẻm bé dại, im lặng, trông vào ngôi nhà có phần đen tối. Trong nhà cũng rất giản dị, đồ đoàn đã cũ, có những cái còn hư hại nặng. Thấy anh em tới, My hơi bất thần, hành động có chút ít bồn chồn. Đôi mắt vẫn trĩu nặng suy bốn và sự mỏi mệt hiện rõ trên gương mặt vốn trong trẻo của cô nhỏ bé mười tuổi. Đang thủ thỉ dở, My xin phép được ra sau vườn tưới cây. Không biết tôi nghĩ thế nào, một lúc sau, không thấy My ra tôi bèn ra vườn tìm. Ở tít cuối vườn, gốc cây nhãn mập bự, tôi thấy bóng vía bé dại nhỏ bé của My và đôi vai đang run lên lập cập. Thấy tôi, cậu vội gạt đi nước mắt. Tôi nhẹ nhõm ngồi xuống cạnh cậu, choàng tay qua vai cậu, khẽ kéo đầu cậu vào vòng tay mình. Và rồi, My bật khóc nức nở, khóc như thể trút hết nước mắt nhưng mà cậu có. Tôi cứ ôm ấp cậu, âm thầm như thế cho tới khi tiếng khóc yên bặt. My ngấc đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi, nói bằng giọng khàn đặc:– Cảm ơn cậu!– Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi! Cậu rất khỏe mạnh, cậu đang làm rất tốt.Tôi vuốt những lọn tóc ướt nước mắt của My ra sau và chúng tôi trao nhau một thú vui đầy đồng cảm.Mấy ngày sau, My nghỉ miên man khiến tôi đâm ra lo ngại. Nhưng sau một tuần, cậu ấy đã quay về mang một nguồn năng lượng đầy vui miệng, sáng sủa. Tôi xin cô chuyển tới ngồi cạnh cậu ấy và giúp cậu ấy chép bài cho toàn vẹn. Và lúc đó, nghĩ suy rằng nhị chúng tôi không hợp nhau đã bị tan vỡ.Hiện nay chúng tôi đã gắn bó và càng hiểu nhau nhiều hơn. Hai đứa còn hẹn sẽ phấn đấu vào một ngôi trường cấp 2 chất lượng cao và nắm tay nhau thật vĩnh viễn!Bài văn mẫu 27An và em vốn gần nhà nha, người ở đầu thôn, người ở cuối thôn. Từ bé dại, suốt lớp mẫu giáo tới hiện thời, chúng em đã tầm thường lớp, tầm thường trường. Thân nhau là vậy mà khó trách có lúc hiềm khích.Đầu niên học trước, lớp em đột nhiên dưng có một người chơi gái đẹp tươi chuyển vào tên là Thu. Thu rất điệu, lúc cười trông rất xinh tươi. Các người chơi trong lớp cực kì yêu mến Thu, ai cũng muốn học và chơi với người chơi ấy. Thu cũng rất dễ mến, hoà đồng. Hơn nữa, cô còn xếp cho em và người chơi ngồi cạnh nhau, càng có thời cơ xúc tiếp. An ngồi dưới em cũng muốn được thủ thỉ cùng. Ban đầu, Thu tới lớp lúc nào cũng cho em đồ ăn, cho em xem những tập nhãn vở, chiếc bút đắt tiền. Giờ ra chơi, còn hay kéo em xuống sân trường chuyện trò. Em thích lắm có thể kết người chơi cùng Thu.Trước khi Thu tới, em với An vốn là người chơi như hình với bóng, mà từ khi Thu và em chơi với nhau. An như bị tách biệt, người chơi không còn hay cười đùa, mỗi giờ ra chơi đều ngồi trong lớp học. Thế hệ đầu, em rất áy náy mà do mải vui nhưng mà em lãng quên mất chúng em đã chúng em đã từng thân mật với nhau thế nào. Tình hình cứ tiếp diễn vậy cho tới nhị tuần sau, giữa em và Thu cứ như có một bức tường lạ lẫm đang bự dần, không còn cuộc chuyện trò vui đùa, không cùng đường về, không cùng tích cực phát biểu. Trong tiết học Toán hôm đó,, giáo viên nhường như cảm nhận thấy không khí khác biệt giữa nhị người, cô vui tươi nói đùa :”Dạo này không thấy Lan và An cùng nhau tranh cãi nhỉ?”. Em gượng gạo cười, do ngồi đằng trước nên chẳng thể thấy được vẻ mặt của An lúc đó. Thu cũng có nhiều người chơi hơn, hay tụ hợp tầm thường cả đám đi chơi, mà những lúc ngồi như vậy, em lại thấy lạc long, đơn côi, không còn vui miệng như trước. Em về nhà vừa đi vừa nghĩ suy, rút cuộc nhận ra đoạn đường đi một mình chẳng có gì vui nếu thiếu An.Ngay tối hôm đó, em tới nhà An, nói với người chơi rằng em đã rất nhớ người chơi và xin lỗi An do tất cả những hành động vô bổn phận với tình người chơi, An không hề giận và cũng rất nhớ em. Em đã rất mừng, nhị đứa lại càng gắn bó hơn, cả nhị đều phấn đấu học tốt để thi vào cùng một trường để có thể gần nhau.Bài văn mẫu 28Nhung là người người chơi thân nhất của em. Lũ em học với nhau từ hồi măng non cho đến Tiểu học. Tình người chơi của chúng em gắn bó với nhau 4 năm dòng dã. Tình cảm ấy nhường như đã vượt qua cả tình người chơi nhưng mà biến thành tình chị em ruột giết, thân nhau như trong một gia đình vậy. Càng bự lên thì lũ em càng thêm trân trọng tình người chơi cao niên và linh nghiệm này. Em và Nhung có rất nhiều kỷ niệm xinh xắn với nhau trong cả học tập lẫn vui chơi. Đó là khoảng thời kì nhưng mà có nhẽ suốt cả cuộc đời này em không bao giờ có thể quên được. Ngỡ tưởng em và Nhung sẽ ở gần nhau một quãng đường dài hơn nữa, mà rủi ro là mơ ước đó không thành hiện thực. Đến năm lớp 3, bác mẹ Nhung quyết định lên Hà Nội để làm ăn, sinh sống. Cố nhiên là cả Nhung cũng sẽ theo bác mẹ lên đó học tập. Và lũ em đã quyến luyến và quyến luyến chia tay nhau từ hồi đó. Suốt 2 năm trời, chúng em không có bất cứ một giao thông nào với nhau. Bất thần một hôm (khi đó em đã lên lớp 5), trên đường đi học về, ké vào công viên gần nhà, em bắt chạm mặt một bóng vía thật thân thiện làm sao! Đó là Nhung, em đã được chạm mặt lại cô người chơi thân nhất của mình sau bao ngày xa rời. Cuộc chạm mặt gỡ khi đó để lại trong em rất nhiều cảm xúc khó phai mờ.Đó là một buổi chiều mùa thu. Gió thổi nhẹ. Mây yên ả trôi. Bầu trời mùa thu trong veo. Không khí trong sạch và mát rượi. Buổi học chiều nay tan sớm, em nhàn nhã, thư thả đi bộ về nhà. Vừa đi em vừa cảm nhận không gian thơ mộng và đầy lãng mạn của buổi chiều thu. Một không gian gợi lên trong tâm hồn em một tẹo man mác bi đát. Em đi qua khu công viên của khu phố nhà em. Thu nhưng mà nên trong công viên phủ đầy một màu tiến thưởng đỏ của lá. Những chiếc lá khô lìa cành, phủ kín đáo trên mặt đất trong công viên. Gió lướt qua đến đâu là là khẽ khàng đáp xuống mặt đất đến đấy. Phcửa quan rồi! Đây là công viên – nơi có nhiều kỷ niệm của em và Nhung nhất. Là nơi chúng em lần đầu chạm mặt nhau, quen nhau và rồi chơi với nhau như nhị chị em ruột giết vậy. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã 2 năm rồi, em không chạm mặt lại Nhung. Nghĩ đến đó nhưng mà lòng em trào lên một nỗi bi đát trống trải, chẳng thể gọi được tên. Miên man theo dòng hồi ức, em đi mãi dọc theo công viên và… Em bất thần bắt chạm mặt một dáng hình thân thuộc đang đứng ngay trước mặt. Em ngước đầu lên để xem đó là ai. Thật bất thần. Đó là Nhung. Người người chơi thân nhất của em. Cuộc chạm mặt gỡ này làm em thực thụ không tin nổi vào mắt mình.Nhung không đổi mới là mấy. Vẫn là dáng người bé bỏng, đẹp tươi của nhị năm trước. Chỉ có điều là Nhung đã cao hơn trước rất nhiều, thực thụ rất ra phết một cô thanh nữ trẻ trung, đáng yêu. Khuôn mặt vẫn hiền từ, xinh tươi và tỏa sáng như mọi khi.- Thu. Lâu rồi không chạm mặt cậu – Nhung cất giọng hỏiVẫn là giọng nói nhẹ nhõm và rét mướt đó. Khi ấy, em thực thụ không kìm được nước mắt do xúc động. Em chạy đến thật nhanh, ôm ấp choàng lấy Nhung nhưng mà khóc nức lên. Em khóc lóc:- Nhung à. Cậu về rồi! Mình rất nhờ cậu đó!- Thôi nào, đừng khóc chứ. Mình về rồi nè – Nhung yên ủi em.Chúng em ra chỗ xích đu năm xưa nhị đứa vẫn hay chơi với nhau để ngồi thủ thỉ. Em cất tiếng hỏi trước:- Hai năm qua, cậu vẫn sống tốt chứ?Nghe em hỏi, Nhung mủm mỉm cười. Niềm vui tỏa nắng và dịu dàng của Nhung đây rồi, không lẫn vào đâu được. Nhung đáp:- Mình sống tốt lắm. Môi trường học tập trên Hà Nội cũng ổn lắm. Ban đầu lên đấy thì mình không quen lắm mà dần dần mình quen được thêm rất nhiều người chơi thế hệ. Còn Thu thì sao? Cậu sao rồi?Em cười:- Mình cũng thế. Tình hình học tập và cuộc sống đều rất tốt. Gia đình mình vẫn mạnh mẽ lắm. Chỉ có điều, cậu ra đi bỗng ngột quá nên mình cảm thấy trống trải va bi đát lắm. Hai năm qua không có một tẹo giao thông hay thông báo liên qua đến cậu làm mình thấy khá lo ngại.- Mình không sao. Mình cũng rất nhớ cậu. Bữa nay, mình về quê thăm ông bà nên luôn thể mình xin phép bác mẹ cho mình về chơi với cậu một tuần. Một tuần lận đấy nha. Mình ngủ tạm thời ở nhà cậu một tuần được chứ?Em vui lòng hết sức:- Cố nhiên là được rồi. Ở bao lâu cũng được hết.Sau đó, em và Nhung có một tuần để bên nhau. Một tuần để ôn lại những kỷ niệm của thời thơ dại vui đùa, chơi với nhau. Một phần tuổi thơ trong sạch, thơ ngây, hồn nhiên nhưng mà xinh tươi cực kì.(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({})Cuộc chạm mặt gỡ lại sức người chơi thân sau bao ngày xa rời sẽ là kỷ niệm không bao giờ phai nhòa trong tâm khảm em. Buổi chiều thu hôm ấy, em chạm mặt lại Nhung – người người chơi nhưng mà em thương yêu và trân trọng nhất.Bài văn mẫu 29Chắc hẳn ai cũng có những kỉ niệm vui, bi đát bên anh em và tôi cũng thế, kỉ niệm đáng nhớ nhất của đời tôi chính là cùng bầy người chơi đi thả diều trên cánh đồng làng vào mỗi chiều thu.Lúc đó là vào cuối tuần, tôi đang bi đát thì đột nhiên nhiên, có tiếng gọi “Lan ơi !” Giọng nói thân thuộc đó khiến mặt tôi tinh quái hẳn lên. Đó là giọng của thằng Hưng và mấy đứa người chơi cùng lứa khác đang gọi tôi.Chạm mặt chúng nó, cái cảm giác trước tiên nhưng mà tôi nhận thấy là vừa mừng vừa vui. Những ngày cuối tuần tẻ ngắt hiện thời thành những ngày hoàn hảo khi có đứa người chơi thân là thằng Hưng.Mấy đứa rủ tôi ra ngoài đồng thả diều, tôi đồng ý rồi nhanh nhẹn chạy vào nhà lấy con diều thế hệ mua ra để chơi, luôn thể thể khoe cho chúng người chơi.Chúng tôi kéo nhau ra đồng, tay cầm con diều hớn hở đợi chờ cơn gió đến kéo diều bay lên.Bỗng nhiên nhiên, diều tôi bay lên phơ phất nhẹ nhõm trong gió. “A! Có gió rồi này!” Tôi hét toáng lên khi thấy diều tôi đang bay cao dần.Bầy người chơi cũng cười hớn hở rồi thả diều bay cao, mồm chúng nó lúc nào cũng nắc nỏm khen con diều thế hệ của tôi trông thật hoàn hảo. Tôi cũng lấy làm hãnh diện với con diều của tôi lắm!Hôm đó, chúng tôi cùng nhau thả diều, con diều bay cao bay xa, phơ phất trong làn gió mát mùa thu. Tôi cùng bầy người chơi cứ mải chơi, đôi mắt chẳng thể rời khỏi con diều. Tới khi tỉnh giấc táo lại, thoát ra khỏi cơn mơ biển rồi chúng tôi thế hệ nhận ra rằng trời sắp tối.Tôi và chúng người chơi giật thột, chào nhau rồi hơ hải chạy về nhà. Hôm đó đi chơi về muộn, tôi bị mẹ tấn công đòn mà trong trong vẫn cảm thấy vui sau buổi đi chơi bữa nay.Tôi kiên cố rằng, đây là kỉ niệm tôi không bao giờ quên. Mỗi khi nhắc về nó, tôi lại cảm thấy như những kí ức tuyệt đẹp tràn về.

[rule_2_plain] [rule_3_plain]

#Tập #làm #văn #lớp #hãy #kể #một #kỉ #niệm #khó #quên #về #tình #người chơi #Dàn #bài #Kể #một #kỉ #niệm #khó #quên #về #tình #người chơi #lớp


  • Tổng hợp: Học Điện Tử Cơ Phiên bản
  • #Tập #làm #văn #lớp #hãy #kể #một #kỉ #niệm #khó #quên #về #tình #người chơi #Dàn #bài #Kể #một #kỉ #niệm #khó #quên #về #tình #người chơi #lớp

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button